Bạch gia chỉ để lại một nhóm người đáng giá tín nhiệm ở lại hỗ trợ, những người khác đều bị phái ra đi rửa sạch quái vật trong tiểu khu Thấm Viên.
Nhiều người làm việc cũng nhanh, xe vận tải chứa đầy vật tư, mang theo cha con Phạm Lâm quay về căn cứ.
Lúc đầu Phạm Lâm muốn vào căn cứ của Quý Hủ, vốn nghĩ Bạch Đình Nham bọn họ cũng sẽ cùng vào, nhưng không nghĩ tới sự tình phát triển thành như vậy, khi Bạch Đình Nham còn chưa tỉnh, nam khu đã được dựng lên.
Sau khi hai cha con thương lượng, Phạm Lâm vẫn quyết định đi căn cứ, sở trường của cha con bọn họ là sửa xe, trước mắt chỉ có căn cứ có xe, bọn họ ở lại căn cứ giá trị hơn ở nam khu.
Quý Hủ mang một người đi mở cửa lớn nội khu, hắn sẽ mở cửa hông xài chung giữa tường ngoài nam khu cùng căn cứ, xe vận tải trực tiếp từ cửa hông tiến vào ngoại căn cứ, cửa hông tạm thời khóa lại từ bên Quý Hủ, phương tiện ra vào nam khu.
Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An ra ngoài một chuyến mang về thật nhiều vật tư, không phải từ cửa đông đi vào mà là từ phía sau căn cứ xuất hiện, điều này làm cho mọi người thật kinh ngạc.
Trình Mạch đang làm việc trong tiểu khu bỏ hoang xa xa nhìn thấy xe vận tải trở về, liền lái xe thương vụ quay về nội căn cứ.
- Tại sao cũng tới?
Trình Mạch thoạt nhìn có chút ủ rũ, bộ dạng không có tinh thần.
Lúc này đã qua giờ cơm, Quý Hủ không muốn tiếp tục phiền toái dì Thu nên tính toán về nhà tuỳ tiện ăn chút gì.
Tần Nghiễn An nói:
- Muốn ăn cái gì? Tôi đi chuẩn bị.
Quý Hủ:
- Đều có thể, cần rau dưa mới mẻ thì đi nhà kính hái, chìa khóa nằm trên tủ giày.
Tần Nghiễn An gật đầu mang theo cha con Phạm Lâm rời đi.
Trình Mạch nhìn theo Tần Nghiễn An, trong lòng chua xót, oán niệm nói:
- Quý Hủ, tôi tôi cảm giác sắp mất cậu rồi.
Quý Hủ lãnh khốc vô tình:
- Chưa bao giờ có được, làm gì có mất đi?
Trình Mạch:
- ..
- Trước kia cậu đi đâu đều là tôi bồi cậu, hiện tại bên cạnh cậu đã không có vị trí của tôi! Không chỉ có thêm một người anh, còn có người mới không ngừng, người cũ như tôi có phải hoàn toàn hết thời rồi không?
Quý Hủ nhìn hắn:
- Vài lần ra cửa đều tương đối nguy hiểm, nếu có thể mang theo cậu ra ngoài nhất định sẽ mang theo.
Trình Mạch thật không vui, nguyên nhân cũng không phải vì Tần Nghiễn An, hắn đang tức giận với chính mình, hắn cảm giác mình quá yếu quá vô năng, luôn sống dưới sự bao che của cha mẹ cùng Quý Hủ, hắn không muốn tiếp tục như vậy, hắn muốn trở nên mạnh mẽ, hắn muốn trở thành dị hóa nhân.
Trình Mạch nói:
- Chừng nào cậu đi Thanh Giang thị? Cha của tôi muốn vận chuyển vật tư trong nội thành về đây.
Quý Hủ tính toán thời gian, kiếp trước lúc ở trong thương trường gặp Dương Chỉ cũng đợi thêm vài ngày nữa, khi đó con gái của hắn đã không còn, trạng huống tinh thần của hắn thật không ổn định, lần này Quý Hủ trước tiên đi qua, xem có thể tìm được hai cha con bọn họ hay không.
- Ngày mai tôi sẽ đi Thanh Giang thị, căn cứ cũng cần tổ chức ra ngoài một lần, mang vật tư trở về, có thể vận chuyển luôn vật tư nhà cậu, nếu muốn toàn bộ lưu lại nhà cậu có thể ra một xe cùng xăng, tập thể phân chia thì không cần, chỉ lưu lại vật tư của mình là được.
Trình Mạch hiểu được:
- Được, ngày mai tôi lái xe vận tải hạng trung.. có thể xem là xe của nhà tôi đi?
Nguyên bản còn đặt hai xe vận tải hạng trung trong kho hàng của Quý Hủ, một chiếc là Quý Hủ mua cho Trương thúc, một chiếc là mua cho Trình Mạch, Trình Mạch đoán được xe của bọn họ có thể chạy, hẳn là có quan hệ với Quý Hủ, theo lý mà nói xe là Quý Hủ bảo vệ, còn tính là xe của nhà Trình Mạch hay không phải xem ý tứ của Quý Hủ.
Quý Hủ nói:
- Là xe của nhà cậu, biết lái xe vận tải đi?
Trình Mạch gật đầu, mấy ngày nay chỉ cần rảnh rỗi hắn đều luyện tập lái xe vận tải, tự nhận mình đã phi thường thuần thục.
Quý Hủ xoay người đi vào kho hàng:
- Vừa lúc, đem xe của cậu lái về, là muốn cho người thuê hay là cho căn cứ thuê chính nhà cậu quyết định, nhưng người thuê hẳn không dễ dàng, trừ phi nhà cậu cung cấp cả xăng dầu cho người ta.
Ngày mai đi ra ngoài căn cứ cần vận chuyển một đám xăng dầu trở về, đều cấp cho căn cứ, cung ứng cho xe, xăng dầu của Trình gia có hạn, khẳng định không thể cung ứng cho người thuê xe, người ta cũng không trả nổi tiền thuê như thế, cuối cùng chỉ có thể cho căn cứ thuê.
Quý Hủ mở kho hàng, bên trong có ba xe vận tải, hai chiếc vận tải nhẹ, một chiếc hạng trung, đều là của Trình Mạch.
Trình Mạch trợn tròn mắt:
- Đây đều.. là xe của tôi?
Quý Hủ:
- Là của cậu, đều lái về đi.
Trình Mạch xua tay:
- Không cần, tôi đã lái về một chiếc hạng trung, tôi tiếp tục một chiếc hạng nhẹ, còn lại hai xe lưu cho cậu.
Quý Hủ:
- Tôi không cần, cậu lái trở về.
Trình Mạch đẩy mạnh Quý Hủ vào kho hàng, vội vàng đóng cửa lại áp thấp giọng nói:
- Cậu có phải ngốc hay không? Tuy cậu chưa nói tôi cũng không hỏi, nhưng tôi không ngu, có thể bảo vệ được những chiếc xe này khẳng định đều là công lao của cậu, làm cho người ta làm việc còn phải lấy tiền đâu, cậu muốn làm không công cho tôi sao? Hơn nữa một lần lái ra ngoài nhiều xe như vậy, rất đáng chú ý, vạn nhất có người hoài nghi chúng ta biết trước cuối thời, vì vậy mới chuẩn bị nhiều xe như vậy, đem chúng ta bắt về thái mỏng nghiên cứu làm sao bây giờ?
Quý Hủ:
- ..
- Ý thức phòng bị của cậu cũng rất mạnh.
Trình Mạch:
- Nhất định là mạnh rồi, tiền tài không lộ ra ngoài cậu không hiểu sao?