Đào bác sĩ bọn họ:
- ..
Bọn họ còn cần kiểm kê đem thuốc mang đi, kết quả người ta theo dõi kho thuốc của bệnh viện, hướng mắt hiệu thuốc phòng khám bệnh, trực tiếp đi thẳng tới kho thuốc.
Một tay Quý Hủ đặt lên cửa kho hàng, mở cửa:
- Phiền toái giúp tôi nhìn một chút, thuốc này cần làm sao phối hợp.
Trước cuối thời hắn mua không ít thuốc, đều là loại thuốc thường dùng có thể mua bên ngoài, chủng loại có hạn, rất nhiều loại thuốc trong bệnh viện bên ngoài cũng mua không được, thuốc chích càng không cần nghĩ. Trang bị chữa bệnh không tiện chuyển về căn cứ, nhưng thuốc thì có thể, sau này căn cứ có bác sĩ, thuốc này có thể dùng tới.
Bác sĩ cùng y tá vào lấy thuốc, Tần Nghiễn An đem xe vận tải chạy tới trước cửa kho, có thể trực tiếp khiêng lên xe.
Thuốc là hàng hóa tiêu hao, chỉ cần chống được tới lúc Dược thành xuất hiện, thì không cần lo lắng thiếu thuốc dùng, kiếp trước có rất nhiều loại thuốc lưu thông đến từ Dược thành, thậm chí có dược vật áp chế chấm đen, nhưng giá cả cực cao nên người thường căn bản mua không nổi, đặc biệt dưới tình huống còn phải ăn thực vật nước uống tinh khiết người thường sờ cũng sờ không tới.
Nghĩ tới thạch anh, Quý Hủ cảm giác thạch anh của mình vẫn là quá ít, còn phải thu thập nhiều hơn, ở cuối thời đây chính là tiền, là bùa bảo mệnh, bao nhiêu cũng chê ít.
Quý Hủ khuân vác thuốc lên xe, còn đang cân nhắc nên đi đâu tìm càng nhiều thạch anh.. còn có Tịnh Hoa, không biết khi nào thì đóa hoa kia mới xuất hiện.
Quý Hủ chất đầy lên xe, còn lại khóa trong kho thuốc, trang bị dùng điện năng vận chuyển cũng được phong ấn lại.
Đào Thanh Ngô cùng chen chúc trong phòng lái, cũng may không gian rộng rãi, chen chúc bốn người không thành vấn đề.
Lúc Quý Hủ rời đi lại xây dựng một cánh cửa mới cho phòng cấp cứu, phong hóa mặt tường lầu hai, mang theo chậu hoa nhỏ lại gia cố thêm hai phòng trên lầu cho bọn họ, vạn nhất gặp phải nguy hiểm là có thể trốn trong phòng tị nạn.
Lưu lại thực vật nước uống, trước khi trấn Bạch Loan xây dựng lại, lương thực của bọn họ tạm thời do Quý Hủ phụ trách, chờ xây lại trấn Bạch Loan, chi tiêu của bệnh viện sẽ tự nhiên giao cho trong trấn gánh vác.
Nếu cảm thấy được thích hợp, Quý Hủ sẽ mời bọn họ quay về căn cứ công tác, nếu không thích hợp thì chỉ có thể lưu bọn họ ở trong bệnh viện.
Xe vận tải chạy nhanh ra bệnh viện, lão Nhiêu lập tức khóa cửa lại.
Xe vận tải rời khỏi trấn nhỏ, liếc mắt liền nhìn thấy tường vây cao cao, phạm vi tầng tường vây bên ngoài rất lớn, nằm gần khu gieo trồng của trấn kéo dài tới Tĩnh Lâm sơn phía nam, toàn bộ đều nằm bên trong tường vây.
Đào Thanh Ngô nhìn thấy tường vây cao lớn liền bị kinh hãi, khu vực lớn như vậy, cho dù dùng nhân công xây dựng cũng cần hao tốn không ít thời gian, mới bùng nổ cuối thời bao lâu đã có một trụ sở như vậy xuất hiện!
Xe còn chưa đi tới cổng chính, trên trạm gác tường vây xuất hiện hai người, Trình Mạch kích động múa may hai tay, vẻ mặt Trì Ánh như nhìn thấy kẻ ngu ngốc.
Trình Mạch chạy xuống lầu, mở cổng, xe vận tải lái vào, Trình Mạch lập tức đóng cửa đem cuồng thi đuổi theo nhốt bên ngoài.
Tường vây bên ngoài còn cách tường vây bên trong một đoạn khoảng cách, khu vực phong bế này dùng phòng ngừa cổng lớn thất thủ, cuồng thi đàn xông vào, chỉ cần đóng cửa liền giống như bắt ba ba trong rọ, đem cuồng thi đàn tiêu diệt bên trong.
Vách tường hòa hoãn xung đột này chỉ cao ba tầng lầu, mà tường ngoài cao mười tầng, chỗ giao giới mở một cửa nhỏ, chỉ cung cho một người đi qua, người canh gác có thể trực tiếp đi lên, sau đó đi qua vách tường bên ngoài, mở cổng lớn. Kiến trúc phi thường xảo diệu làm cho người trong căn cứ vô cùng cảm thán, rốt cục Quý Hủ làm sao nghĩ ra được phương pháp vừa thực tế lại vừa tỉ mỉ như vậy.
Trình Mạch lái xe thương vụ chạy theo xe vận tải đi vào trong căn cứ.
Hai xe lần lượt lái vào cổng bên trong, mở cửa chính là Chung Phong Dân, Tần Nghiễn An lái xe trực tiếp chạy tới nhà dì Thu. Dì Thu đang đợi ở cửa, bà thật khẩn trương không biết lão Trương như thế nào.
Trì Ánh cùng Trình Mạch hỗ trợ khiêng Trương thúc xuống xe, đưa vào trong nhà.
Quý Hủ giới thiệu:
- Vị này chính là Đào Thanh Ngô Đào bác sĩ, sau này sẽ là bác sĩ của căn cứ chúng ta.
Dì Thu tươi cười nói:
- Chào Đào bác sĩ, đều chưa ăn cơm đi, tôi đi nấu cơm, rất nhanh là tốt rồi, giữa trưa đều tới nhà tôi ăn cơm.
Quý Hủ đưa Đào Thanh Ngô đi xem phòng khám bệnh.
Quý Hủ nhìn Trì Ánh, không biết đêm qua hắn ngủ nơi nào.
Trình Mạch chỉ vào mắt mình:
- Cậu nhìn hai chúng tôi như vậy, có giống như ngủ qua sao?
Quý Hủ:
- ?
- Bên ngoài tường xuất hiện chấn động không nhỏ, làm xong việc Chung ca mang theo chúng tôi đi ra ngoài xiên cá.. phi, là xiên cuồng thi, cầm đèn pin, đao chẻ củi, liềm, xẻng liền xuất phát, phát hiện một con liền xẻng rơi đầu, chúng tôi chính là qua đêm như vậy, thật kích thích!
Khó trách tầng tường ngoài không phát hiện có cuồng thi.
- Đều rửa sạch sẽ sao?