Lúc ban đầu thật thuận lợi, ngày hôm sau Tần Nghiễn An bắt đầu nổi điên, bản thân Trì Ánh cũng xuất hiện tình huống đau đầu mất đi lý trí.
Gây sức ép tới ngày thứ ba mới tỉnh lại, lúc này Tần Nghiễn An đã quẫy đứt xiềng xích, đang nổi điên cào cấu vách tường nhà xưởng.
Trì Ánh vừa khát vừa đói, leo ra cửa sổ văn phòng muốn lái xe đi mua chút thức ăn trở về, kết quả xe không khởi động được.
Hắn mở nắp xe xem xét, không cẩn thận đụng trúng bình xăng ngay lập tức vỡ thành cặn bã, xăng biến thành chất dính màu đen, sau khi bại lộ trong không khí rất nhanh lại biến thành thể rắn.
Trì Ánh kinh ngạc ngây người lại vỗ một cái, động cơ xe liền xuất hiện vết rách.
Không xe cũng không thể bị đói khát mà chết, Trì Ánh quyết định đi ra ngoài gọi xe taxi, lại bị quái vật ăn thịt người bức trở về.
Cuối cùng hắn tìm kiếm trong xe có chút đồ ăn vặt cùng nước mang vào văn phòng, vừa xé ra ăn vào liền phun ra, không hương vị không nói, còn giống như đang ăn vụn gỗ, vừa cứng lại nhám miệng, Trì Ánh chỉ có thể uống nước đỡ đói.
Tần Nghiễn An đi theo Trì Ánh ra nhìn xe, động cơ xe cứng rắn như cục đá, hoàn toàn hết thuốc chữa.
- Trước khi tiêu hao thể lực, có thể ăn chút gì trước hay không, tôi sắp chết đói, anh không đói bụng sao?
Tần Nghiễn An cũng rất đói, hai người rời khỏi nhà xưởng, chạy tới siêu thị tiện lợi gần nhất.
Đi ra nhà xưởng, bên ngoài tuỳ ý thấy được quái vật toàn thân mọc đầy bớt đen, chúng nó tạo thành từng bầy tụ cùng một chỗ, canh giữ trước mấy tòa lầu.
Trì Ánh siết chặt gậy sắt:
- Quỷ đồ vật kia đang làm gì?
Tần Nghiễn An quẹo vào một ngõ nhỏ:
- Săn bắn, trên lầu có người sống sót.
Trì Ánh:
- ?
- Anh thấy được?
Tần Nghiễn An liếc hắn:
- Nỗi sợ hãi của bọn hắn, mười dặm bay xa.
Trì Ánh:
- ..
Trì Ánh lui ra sau hai bước, lo lắng người này đói điên rồi đem mình làm lương dự trữ.
Hai người còn chưa đi ra ngõ nhỏ, chợt nghe tiếng bước chân hỗn độn vây quanh tới, quái vật đầy bớt đen ở hai đầu hẻm tràn vào, gào thét đánh về hướng hai người!
Tần Nghiễn An quát:
- Khống chế cảm xúc một chút!
Nói xong hắn đã xông về phía trước.
Trì Ánh quả thật hỏng mất, cảm xúc đâu phải nói muốn khống chế thì làm được, đối diện với quái vật, chỉ cần là người ai mà không sợ!
Trì Ánh cầm gậy sắt lao theo sau, bọn quái vật cầm đủ loại vũ khí, thái đao, gậy gộc, bình rượu, thậm chí có cả chậu hoa cùng cục gạch!
Tần Nghiễn An bắt được một quái vật tráng hán, nhấc ngang lên vọt tới, toàn bộ công kích đều rơi lên người quái vật, hắn dùng lực lượng một người đẩy đàn quái vật bật lui ra đầu hẻm.
Lúc này cánh tay phải Tần Nghiễn An đã hoàn toàn biến thành móng vuốt, lực lượng kinh người!
Hai người nhanh chóng bỏ chạy, một đường chạy như điên, mặt sau còn đuổi theo một đám quái vật.
Hai người bị đàn quái vật đuổi theo mấy ngã tư, Trì Ánh sắp chạy tắt thở, vốn bị đói bụng vài ngày, còn chạy điên như vậy, thể lực chống đỡ không được, sau lưng bay tới một bình rượu đập vào trên lưng của hắn, hắn lảo đảo liền ngã xuống đất.
Đám quái vật liền học theo, đem đồ vật ném tung toé.
Trì Ánh thấy đồ vật bị ném tới, ngay cả di ngôn cũng nghĩ xong, ai ngờ bị một cỗ lực lượng lôi kéo nhào vào cửa hàng ngay bên đường.
Tần Nghiễn An nhanh chóng đóng cửa thuỷ tinh, thuận tay kéo qua kệ hàng ngăn cửa, còn kéo cả quầy thu ngân cùng kệ hàng tiếp tục ngăn chặn, đàn quái vật rất nhanh truy tới, vài lần va chạm cửa thuỷ tinh toàn bộ vỡ, cũng may có quầy hàng ngăn trở một lát.
Hai người lục tìm thực vật trên kệ hàng.
Tần Nghiễn An:
- Anh phải học được khống chế cảm xúc, bằng không mấy thứ này sẽ luôn luôn đuổi theo chúng ta.
Trì Ánh mau đói điên rồi, chứng kiến bánh mì mở ra liền nhét vào miệng, nhai vài ngụm lại phi phi phun ra, uống mấy ngụm nước mới hồi phục lại.
Tần Nghiễn An đang uống nước.
- Sao vậy?
Ngũ quan Trì Ánh vặn vẹo:
- Con mẹ nó.. thứ này, có thể ăn sao?
Tần Nghiễn An cầm một túi bánh mì nhìn nhìn, màu sắc bánh mì thâm đen:
- Nhan sắc này mà anh cũng dám ăn?
Trì Ánh:
- ..
Trì Ánh lật ra xem:
- Đây không phải là bánh mì.. đen sao?
Gói to cho biết là không phải, nhan sắc thật khủng bố, Trì Ánh liên tiếp uống mấy ngụm nước áp an ủi.
Tần Nghiễn An mở một túi, tự mình thử, mềm thì thật mềm, nhưng không có hương vị, không có mùi sữa hay vị ngọt, rất giống đồ vật phóng lâu năm biến chất.
Trì Ánh lại cầm một hộp chocolate, mở ra ăn lại nhổ ra:
- Đây không phải chocolate, là bùn đi? Mấy thứ này có phải đều phá huỷ hay không?
Hai người lật xem kỳ hạn, là hàng mới sản xuất, nhưng hương vị cùng nhan sắc thật thê thảm.
Ngoài cửa va chạm càng thêm mãnh liệt, đã có quái vật chen chúc vào.
Hai người tuỳ tiện cầm chút đồ vật từ cửa sau rời đi.
Quý Hủ lái xe tải đến cửa tiệm bánh mì, thấy cửa còn hoàn hảo, bên trong còn ổ khóa, biết Trương thúc cùng dì Thu còn ở bên trong, thay đổi phương hướng, đem đuôi xe phía sau áp gần cửa thuỷ tinh.
Cuồng thi xung quanh bị thanh âm động cơ hấp dẫn tụ tập tới gần, Quý Hủ đợi chúng nó tập trung càng nhiều, mới ném ra một viên thạch anh, lặng yên tiêu diệt hai ba con.
Nhân lúc này Quý Hủ nhảy xuống xe thu lại tinh thần năng lượng nơi cửa, một lần nữa nhảy lên xe, giẫm ga chuyển xe xông vào tiệm bánh mì.