Nam nhân nằm xuống, đem người đang lăn qua lộn lại ôm vào trong lòng.
- Được rồi, nằm úp sấp trên người anh ngủ sẽ không cảm thấy cứng ngắc.
Quý Hủ:
* * *
Quý Hủ nâng mắt, nhìn đường nét vùng cằm của nam nhân, đưa tay vuốt ve.
Đầu ngón tay bị hôn hôn, mềm mại ôn nhuyễn giống như hôn lên trái tim Quý Hủ, trong lòng đều tê dại co rút lại.
Quý Hủ ngẩng đầu hôn lên cằm của nam nhân, nhẹ nhàng ôn nhu.
Nam nhân mở to mắt, trong con mắt như toát ra hỏa diễm, thần kinh buộc chặt bị kéo xuống cực hạn.
Quý Hủ khẽ cười:
- Ngủ.
Nam nhân nhắm mắt hòa hoãn lại.. căn bản không thể bình tĩnh, tiểu bại hoại rõ ràng chính là cố ý, vì thế nắm bắt cằm thon nâng lên, nụ hôn cực nóng đè xuống.
Cho tới khi nam nhân chủ động chấm dứt nụ hôn này, hai tay dùng sức bế Quý Hủ nằm lên người mình, ôm chặt:
- Ngủ, đừng náo loạn nữa.
Nếu còn tiếp tục làm, đêm nay đừng ngủ.
Quý Hủ oán hận cắn lên vai hắn.
Nam nhân đè gáy hắn:
- Đừng cắn, cẩn thận đau răng.
Vạn nhất lớp vảy xuất hiện hàm răng sẽ băng rớt.
Trong đại tuyết gió lạnh, thân ảnh cao lớn bao vây trong áo bông hai mắt vô thần, nhìn như là rối gỗ từng bước một đi hướng đại lầu trung tâm thành phố.
Trong bóng đêm, xuất hiện từng đôi mắt đỏ như máu, mùi hôi thối xông vào mũi.
Thân ảnh cao lớn lôi kéo áo bông trên người, lộ ra thân hình gầy gò, nam nhân mở ra hai tay phát âm cổ quái:
- Đến đây đi, tao đem một thân huyết nhục này tặng cho tụi mày, đến ăn tao.
Bóng đen xẹt qua, bả vai hắn nháy mắt biến mất, máu tươi phun tung toé, một cánh tay rơi xuống đất, thân thể đau đớn không ngừng run rẩy, biểu tình nam nhân lại rất hưởng thụ, hắn lảo đảo đứng vững.
- Chỉ dám dùng cái đầu ăn cơm sao? Phế vật!
Ánh mắt màu đỏ như là bị chọc giận, ánh mắt màu đỏ lớn nhất cao nhất đột nhiên lao tới cắn rụng đầu nam nhân, lúc miệng vừa há to thì một xúc quản màu đỏ mạnh mẽ xông vào cổ họng quái vật, xúc quản phân ra vô số sợi dây, gắt gao bám chặt cổ họng quái vật, sợi dây như cây châm tinh tế dày đặc thật sâu chui vào huyết nhục, nhanh chóng mấp máy hướng trung tâm đại não của quái vật..
Quý Hủ tìm khắp cả thành tây một lần, chỉ cần địa phương có cảm xúc dao động đều không bỏ qua, đáng tiếc không phải gia đình Mạnh Trọng.
Tìm mãi cho tới thành bắc, tâm tư Quý Hủ vừa động, hắn hỏi Tần Nghiễn An:
- Lúc cuối thời mới bắt đầu, chúng ta đi qua trạm xăng dầu thành bắc còn nhớ không? Bên kia có cảm xúc dao động hay không?
Trạm xăng dầu cùng cửa hàng tiện lợi bên kia đều bị Quý Hủ niêm phong, vị trí nằm ở ngoại ô bắc thành, có khả năng.. Mạnh Trọng bỏ chạy về địa bàn của mình hay không?
Tần Nghiễn An hạ cửa kính xe, cẩn thận cảm giác một chút, thần sắc cổ quái nhìn Quý Hủ.
- Thế nào? Bên kia có người hay không?
Quý Hủ vội vàng truy hỏi.
Nam nhân lái xe về hướng thành bắc.
- Hôn một cái, anh sẽ nói cho em biết.
Quý Hủ bật cười, nhưng vẫn nghiêng người hôn lên khuôn mặt nam nhân hai cái.
Nam nhân hài lòng, nhưng cũng không lái tới chỗ trạm xăng dầu mà đi tới một khu dân cư nằm gần trạm xăng dầu.
Xa xa nhìn thấy tường vây quen thuộc, tính chất cũng giống như tường vây căn cứ Minh Nhật, rõ ràng là thủ bút của gia đình Mạnh Trọng.
Xe tải dừng trước cửa, cửa lớn đóng kín, Quý Hủ ăn mặc chỉnh tề đeo ba lô cầm dù bước xuống, đi nhanh qua gõ cửa.
Tần Nghiễn An đi theo sau.
Không ai mở cửa.
- Mạnh thúc, Mạnh thúc có ở đây không?
Người bên trong đều cầm vũ khí, chen chúc bên cửa sổ nhìn chằm chằm cửa.
Nam nhân thân hình gầy yếu, thần tình râu ria, chính là Mạnh Trọng.
Bên cạnh hắn còn có một thanh niên, cũng gầy yếu, là con của hắn, Mạch Bắc Trạch. Hắn nhẹ giọng hỏi:
- Là người quen sao?