Quý Hủ:
* * *
Hắn nhẹ nhàng tiến lên một bước, thấy rõ tình huống trong quầy liền nhấc ba lô bỏ chạy ra ngoài, trên trần nhà truyền ra thanh âm vi vu, hướng cửa đuổi theo.
Thân thể nhỏ bé của Quý Hủ chui ra khung cửa, một đạo hắc ảnh hạ xuống trần nhà, thuỷ tinh văng khắp nơi.
Quý Hủ nhảy lên xe khởi động máy..
Phanh!
Khung cửa kim loại bị đánh bay đi ra, nện lên thân xe, Quý Hủ nhấn ga lao ra, bóng đen vồ hụt tuy theo xe chạy như điên.
Quý Hủ nhìn vào kính chiếu hậu thấy một con dị quái thể đầu đầy bướu thị, trên lưng vây quanh một vòng đùi người đuổi theo xe vận tải không tha, nhưng cho dù nó có càng nhiều cái chân cũng không đuổi kịp xe, rất nhanh bị bỏ rơi không thấy.
Đồ vật quỷ quái kia chẳng những đem chân người xé xuống lắp ráp lên người mình, còn thích ăn tim người, mấy cỗ thi thể sau quầy đều bị xé ngực bụng, nội tạng bị vét sạch, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Quý Hủ một đường không ngừng, hướng tới thị trường bán sỉ châu báu thành tây chạy tới, nơi đó mới là địa phương mà hắn muốn đi nhất.
Thị trường bán sỉ náo nhiệt ngày xưa lúc này lạnh lẽo, ngay cả cuồng thi cũng không nhiều. Quý Hủ phá mở cửa lớn, trực tiếp lái xe vận tải đi vào, vừa lúc ngăn chặn ngay cửa.
Quý Hủ nhảy xuống xe, vận dụng năng lực dị hóa đem toàn bộ khe hở ở cửa phong kín, không cho cuồng thi bên ngoài chạy vào.
Thị trường chỉ có hai cổng chính, buổi tối sẽ dọn dẹp khóa cửa, chỉ cần ngăn chặn một cửa là có thể ngăn trở quái vật từ bên ngoài tới.
Trong thị trường một mảnh tối đen, Quý Hủ mở đèn xe, mở ra cửa hông toa xe kéo xuống một đống túi da rắn, bước nhanh vào bên trong.
Bắt đầu từ cửa hàng đầu tiên, đem toàn bộ chuỗi thạch anh, vật trang trí cùng trân châu đều quét vào trong túi, toàn bộ mang đi, một viên không lưu.
Quý Hủ còn nhớ rõ kiếp trước vì tranh đoạt thạch anh trong này, thế lực người sống sót Thanh Giang thị toàn bộ xuất động, chết thảm trọng.
Bên người Quý Hủ không có dị hóa nhân có lực chiến đấu cường đại, tuỳ tiện tham dự chỉ là chịu chết, mắt thấy chuyện này không thể làm, không muốn hao tổn nhân công nên chỉ mang theo người một nhà tìm kiếm tiệm vàng bạc, cũng có thu hoạch không nhỏ.
Ở tình huống lúc đó, một viên thạch anh cũng thật hiếm có, nằm trong tay dị hóa nhân có tinh thần năng lượng có thể nghịch cảnh lật bàn.
Trình Mạch trốn sau bức màn, lặng lẽ nhìn dưới lầu, lập tức rụt trở về. Thật là đáng sợ, trường hợp nhìn thấy ghê người, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kêu cứu vang thành một mảnh.
Xưa nay Trình Mạch thường ngủ tới giữa trưa mới rời giường, hôm nay sáng sớm đã bị đánh thức, lầu trên lầu dưới bên ngoài nơi nơi đều là tiếng thét chói tai cùng tiếng gầm rú, chờ hắn đứng lên nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài, hồn đều dọa bay.
Trình Mạnh lập tức gọi điện cho Quý Hủ, nhưng di động không có tín hiệu, cơ hồ cách năm phút lại gọi một lần, chờ mong gặp vận khí có thể gọi được, nhưng tới giữa trưa cũng không thành công.
Hắn cũng không biết Quý Hủ có được an toàn hay không, một mình có phải thật sợ hãi, tóm lại bản thân hắn cũng rất sợ hãi, cho dù có cha mẹ cũng vậy. Từ trên cao nhìn thấy rõ ràng nhất, nơi nơi đều là thi thể, nơi nơi đều là quái vật ăn thịt người chạy băng băng.
Trình Mạch leo lên ngăn tủ lấy trường đao cha hắn tặng cho hắn mang xuống, hùng hổ đi vào phòng bếp, lúc này mẹ hắn đang mài đao.
- Mẹ, giúp con mài mài, con muốn làm cho trường đao uống đầy máu tươi.
Trình mẫu kinh ngạc nhìn đứa con bị trung nhị hồn chiếm đượ, lựa chọn con dao trái cây nhẹ nhất đưa cho hắn:
- Đừng làm rộn, cây đao đồ chơi này của con ngay cả da giấy cũng không cắt được.
Trình gia cha mẹ theo buổi sáng kinh hoảng cùng sợ hãi cũng đã hồi phục lại, chờ bọn hắn thật sự ý thức được cuối thời thật sự đến đây, nhìn người một nhà ở cùng một chỗ, lại nhìn thấy vật tư chất đầy nhà.. không thể không nói, người ngốc có ngốc phúc.
Trình Mạch khiếp sợ:
- Cha không phải nói đây là cây đao thật sao?
Trình phụ đi ra khỏi phòng, trong tay cầm cây búa.
- Là đao giả, mài mài hẳn là có thể gõ ngất quái vật.
Trình Mạch:
* * *
Gõ ngất cần mài đao sao?
Trình Mạch nhìn cây búa trong tay cha mình, ánh mắt sáng rực:
- Búa này không sai, cho con mượn dùng.
Trình phụ cảnh giác:
- Con muốn làm gì?
Trình Mạch:
- Con ra ngoài một chuyến, nhìn xem Quý Hủ có an toàn hay không.
Trình mẫu khựng lại.
Trình phụ rút tay:
- Con nghĩ Quý Hủ ngu ngốc giống như con? Loại tình huống này ai không trốn trong nhà? Trừ phi trong nhà không có cách nào khác trốn, mới có thể lao ra muốn sống..
Phanh!
Cửa chống trộm truyền ra thanh âm, ba người nháy mắt im lặng. Trình phụ cầm búa đi ra cửa xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài, một người làn da che kín chấm đen lảo đảo đứng lên, hướng cửa thang lầu chạy tới.
Trình phụ nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói:
- Một con quái vật trượt chân.
Hiện tại an tĩnh không ít, buổi sáng động tĩnh lớn nhất, lầu trên lầu dưới đều là tiếng thét chói tai cùng tiếng đánh, còn có người sống sót gõ cửa cầu cứu, không ai dám mở cửa, chỉ nghe tiếng kêu la thảm thiết.
Mọi người đều sợ hãi tới cực điểm, nhưng càng là như vậy quái vật càng xao động, phi thường huyết tinh cùng tàn bạo.
Trình phụ nói:
- Nếu Quý Hủ cũng tin cuối thời sẽ đến, hắn khẳng định sớm có chuẩn bị, bên ngoài nơi nơi đều là quái vật, đi ra ngoài đừng nghĩ trở lại. Trong nhà có thực vật, chúng ta chỉ cần chờ đợi ở nhà chờ cứu viện là được, Quý Hủ khẳng định cũng làm ra đồng dạng lựa chọn.
Trình mẫu khuyên:
- Mạch Mạch nghe lời, hiện tại không thể đi ra, quá nguy hiểm.
Trình Mạch siết chặt bàn tay, thật lo lắng không ai giúp Quý Hủ.
Thị trường bán sỉ rất lớn, thạch anh được bày trong quầy, rất nhiều cũng rất nặng, Quý Hủ không khiêng nổi nên dùng xe kéo từng chuyến kéo về trên xe.
Quý Hủ bận rộn vài ngày trong thị trường bán sỉ, đem toàn bộ thạch anh khiêng lên xe, chở về trấn nhỏ.
Chuyến cuối cùng hắn đem xe nhét tràn đầy, thật sự chứa không nổi chỉ đành dời vật tư lên phòng lái, lúc này mới làm xong, suốt đêm lái xe trở về trấn Bạch Loan.