Quý Hủ đi theo Dư đội trưởng tiến lên phía trước, trong lòng còn đang suy nghĩ ánh mắt né tránh khi nãy.
* * *
Triệu Đại Cương mang theo đội ngũ đi ra căn cứ chạy nhanh về một phương hướng, một hơi chạy ra mấy ngã tư mệt rã rời, không thể không dừng lại nghỉ ngơi.
Triệu Đại Cương thở hổn hển:
- Còn xa lắm không?
Thủ hạ cũng há mồm thở dốc:
- Ở phía trước.
Ánh mắt Triệu Đại Cương hung ác:
- Cậu xác định chỉ có một chiếc xe tải?
Thủ hạ khẳng định gật đầu:
- Tôi tận mắt nhìn thấy, chỉ có một chiếc, dừng bên kia một lúc lâu, theo dấu chân mà xem người trong xe hẳn là đi xung quanh tìm kiếm vật tư.
Triệu Đại Cương hung hăng phun một ngụm:
- Tốt lắm, lần này tuyệt đối không thể để cho bọn hắn chạy thoát, tôi muốn xe, người tận lực bắt sống, lão tử cần làm cho bọn hắn muốn sống không thể muốn chết không được!
Thủ hạ xiết chặt nắm tay:
- Chúng ta nhanh lên một chút, vạn nhất bọn hắn đã trở lại, chúng ta khẳng định đuổi không kịp xe!
- Đi!
Ngày hôm qua Dư Đông Niên lái xe hơi nước xấu xí trở về, hấp dẫn lực chú ý của cả căn cứ, phó thủ lĩnh nắm giữ tấm chắn gây ra nổi bật đều bị che giấu. Tối hôm qua phó thủ lĩnh tự mình tìm hắn, hỏi xem chuyện người của hắn nhìn thấy xe tải, dặn hắn bất kể như thế nào cũng phải lấy được một chiếc xe tải, hắn muốn mời chào càng nhiều dị hóa nhân, muốn lấy được tư bản có thể hấp dẫn càng nhiều người.
Vừa nghĩ cái gì liền đến cái đó, một thủ hạ vội vàng báo lại nói đã phát hiện xe tải, chỉ có một chiếc. Cơ hội khó được, Triệu Đại Cương nói cái gì cũng phải lấy được xe tải, vì vậy khẩn cấp dẫn người đi trước.
Chạy qua thêm hai con đường, thật sự chứng kiến xe tải đỗ trong đống tuyết, trong tiểu đội có người lên tiếng:
- Đội trưởng, chính là chiếc xe này! Lúc trước cứu đi ba tên phản đồ chính là bọn họ!
Quan sát một lúc phát hiện không ai, tiểu đội giơ tấm chắn nhỏ khom người hướng xe tải tới gần.
Triệu Đại Cương thật cẩn thận, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, để cho thủ hạ đi trước, nghiêng đầu nhìn thủ hạ còn đứng không nhúc nhích:
- Cậu cũng đi, xem có thể mở ra cửa xe hay không..
Thủ hạ đột nhiên tiến lên, che miệng mũi của Triệu Đại Cương, chuỷ thủ sắc bén đã đâm vào sau lưng của hắn!
Đồng tử Triệu Đại Cương co rút lại, sau lưng đau đớn, hai tay chợt biến thành cự kìm chém ngược ra sau, đánh lui thủ hạ vừa đánh lén, xoay người, cự kìm chém lên đầu thủ hạ kia!
Thủ hạ nhanh chóng gục, một cước đá vào chân Triệu Đại Cương, Triệu Đại Cương lảo đảo lui ra sau mấy bước, vừa định hô thủ hạ thì trên cửa sổ lầu hai đột nhiên nhảy ra một người, ghìm chặt cổ của hắn, không cho hắn lên tiếng, đem người lôi vào trong hẻm nhỏ kiến trúc.
Triệu Đại Cương trợn trừng hai tròng mắt, nhìn thủ hạ mà mình tín nhiệm, khuôn mặt người kia dần dần vặn vẹo, cuối cùng biến thành bộ dáng của một nữ nhân, chính là một trong ba tên phản đồ!
Khúc Huỳnh nâng đỡ Ôn Tiêu, đưa chuỷ thủ dính máu cho nàng, để nàng tự tay báo thù.
Triệu Đại Cương giãy dụa phi thường kịch liệt, trình độ dị hóa của hắn đang kéo lên, Mạc Lâm Tự thúc giục:
- Tiêu Tiêu, mau ra tay!
Nếu để cho Triệu Đại Cương biến thành toàn dị thái, đừng nói giết hắn, ngay cả bọn họ còn giữ được mạng hay không cũng không biết.
Tay Ôn Tiêu run rẩy, nàng thật suy yếu, toàn bộ nhờ cừu hận chống đỡ tới bây giờ, hai tay nàng cầm đao, liên tiếp đâm mấy nhát, Triệu Đại Cương nổi điên giãy dụa, cự kìm thiếu chút nữa đánh trúng Ôn Tiêu, bị Khúc Huỳnh đúng lúc đẩy gục xuống.
Mạc Lâm Tự cùng Triệu Đại Cương cùng ngã xuống tuyết, Mạc Lâm Tự buông tay, hình dáng Triệu Đại Cương bắt đầu thay đổi, đang tiến vào toàn dị thái.. Mạc Lâm Tự rút trường đao sau lưng chặt bỏ đầu của hắn, biểu hiện toàn dị thái lập tức biến mất.
Trì Ánh cùng Trình Mạch kêu lên nhắc nhở họ thủ hạ của Triệu Đại Cương đã tới.
Mạc Lâm Tự nhanh chóng đứng lên, cùng Khúc Huỳnh dìu Ôn Tiêu chạy vào trong hẻm nhỏ.
Thủ hạ chạy tới chứng kiến đội trưởng bị chặt đầu, lại chứng kiến ba người chạy trốn lập tức quát to lên, liền truy theo, ngay cả thủ hạ đang cố gắng mở cửa xe cũng bị hấp dẫn chạy tới.
Trì Ánh cùng Trình Mạch nhảy lên xe, lái xe đi qua hẻm nhỏ tiếp ứng. Ba người Mạc Lâm Tự chạy ra hẻm nhỏ, mở thùng xe bò lên, đem thủ hạ ném xa xa phía sau.
Mọi người thở ra, rốt cục thành công!
Con đường này bọn họ đã tính toán trước, bọn họ đã lưu lại ba ngày trong Thanh Giang thị, luôn không tìm được cơ hội.
Buổi sáng phát hiện thủ hạ Triệu Đại Cương rời đi căn cứ, bị bọn họ bắt được cơ hội nên Khúc Huỳnh vận dụng năng lực của mình biến thành bộ dáng thủ hạ của Triệu Đại Cương, chui vào căn cứ Đông thành báo cáo láo tin tức, dẫn dụ Triệu Đại Cương đi ra, nếu tìm không thấy Quý Dục thì trước hết giết Triệu Đại Cương.
Bọn hắn nhận được tin tức Quý Dục đã mang theo mẹ của mình rời khỏi căn cứ Đông thành, đi đâu cũng không biết, chỉ nghe nói là người bạn xây dựng căn cứ mời hắn đi qua, vì vậy mới rời đi.
Trong Thanh Giang thị có nhiều căn cứ lớn nhỏ, bọn họ cũng không biết đi đâu tìm Quý Dục, nhưng bỏ qua lại không cam lòng, chỉ đành giết được một người tính một người.
Quý Dục đáng hận, Triệu Đại Cương cũng không phải thứ tốt, mẹ của Ôn Tiêu là bị người của Triệu Đại Cương đánh chết, thù này bọn họ khẳng định phải báo.
* * *
Quý Hủ gặp Liêu Võ ở trong phòng sách của hắn, phòng sách cũng không tính chính thức, mà là thật riêng tư.
Giới ca nằm trên thảm sàn miệng không ngừng niệm, than thở gần đây cơm nước ngày càng kém, lại nói chuyện bát quái trong căn cứ, ai đối chọi gay gắt với ai, ai lại đánh nhau với ai..
Đột nhiên Giới ca giống như bị kích thích, bật dậy, chân heo trượt một phát ngã lăn, chạy tán loạn trong phòng.
- Mau mau mau, tìm một chỗ cho tôi trốn một chút, đừng nói anh có một con heo dị hóa, toi không phải heo dị hóa của anh, có thể xem như tôi không tồn tại, làm ơn..
Không gian trong phòng có hạn, hình thể của Giới ca lớn bao nhiêu, không có chỗ để trốn, muốn lao vào dưới bàn công tác kết quả bàn bị giữ lại trên đầu heo, trực tiếp bị khiêng đi rồi.