Thời gian đã qua hơi lâu, cho dù hắc triều từng xuất hiện qua hiện tại phỏng chừng cũng không biết đã trốn đi nơi nào.
Quý Hủ cũng không dễ dàng buông tha:
- Mang chúng tôi đi xem.
Vẻ mặt Kiều Mộc Mộc hoảng sợ, bên ngoài nguy hiểm như vậy, hắn đi ra ngoài nhất định sẽ chết.
- Làm cho chuột lang phát huy một chút tác dụng, tìm xem thử nơi nào còn có tung tích của hắc vụ.
Quý Hủ nói xong, nghiêng đầu nhìn nam nhân:
- Cho em một quả táo.
Sắc mặt nam nhâm trầm xuống, mở ba lô lấy ra một quả táo.
Con chuột lang nghe được tên quả táo, cũng không tiếp tục giả bộ pho tượng, quay đầu lại, đôi mắt đen tròn nhìn chằm chằm quả táo trong tay Quý Hủ.
Quý Hủ ngồi xổm người cầm quả táo dẫn dụ chuột lang:
- Muốn ăn không? Dẫn đường cho chúng tôi, quả táo này là của cậu.
Trình độ dị hóa của con chuột lang này không tính cao, ít nhất không thể nói tiếng người như mèo dị hóa, cũng không thể đứng thẳng đi lại, nó chỉ là hình thể thành lớn, ý nghĩ thông minh hơn chuột lang bình thường mà thôi.
Chuột lang bị hấp dẫn, bò ra khỏi lòng Kiều Mộc Mộc, tiểu chân ngắn muốn đi qua nhưng lại sợ hãi không dám tới gần, chỉ đành thò ra thân thể tận khả năng ngửi ngửi mùi hương quả táo.
Rầm, thanh âm nuốt nướt bọt vang lên, chuột lang như nhận lấy kinh hãi nhảy đánh về hướng quả táo, chỉ sợ mình chậm làm quả táo bị người đoạt đi.
Từ cuối thời cho tới nay, con chuột lang cũng không có cơ hội ngửi được mùi rau dưa cùng hương vị hoa quả, quá mức đói khát, chỉ đành cái gì cũng ăn, trước mắt có quả táo mới mẻ lớn như vậy, điều này làm cho một con sủng vật dị hóa làm sao nhẫn nại?
Không chỉ riêng chuột lang thèm ăn táo, những người trong hầm cũng thật thèm, người lớn còn nhịn được, trẻ con hoàn toàn không chịu nổi, thanh âm nuốt nước bọt vang lên không ngừng.
Chuột lang ôm quả táo lén lút chạy tới bên tường đưa lưng về hướng mọi người bắt đầu răng rắc ăn táo, ăn ngon một thân lông mào đều run lên.
Kiều Mộc Mộc vài lần muốn mở miệng nhưng rốt cục vẫn không nhẫn tâm, Trư Trư đã thật lâu không được ăn rau dưa cùng hoa quả, làm cho một con chuột lang nhịn dục vọng ăn cơm căn bản là không khả năng.
Bỏ đi, ăn đều ăn, cho dù bên ngoài tiếp tục nguy hiểm hắn chỉ có thể dẫn người đi xem.
Ăn được nửa quả táo, móng vuốt chuột lang còn ôm nửa quả còn lại, đi tới trước mặt Kiều Mộc Mộc đứng thẳng thân thể tròn vo, đem nửa quả táo còn lại đưa cho Kiều Mộc Mộc, trong miệng phát ra thanh âm ừng ực, ý bảo hắn cũng ăn.
Quý Hủ còn tưởng chuột lang sẽ một mình ăn hết, không ngờ nó còn biết lưu một nửa cho tiểu chủ nhân của mình.
Lại nhìn những người khác, cho dù bọn họ rất thèm ăn nhưng không có ai mở miệng yêu cầu, càng không xuất hiện tình huống tranh đoạt, người lớn trẻ con đều giống nhau, đều giữ vững điểm mấu chốt của chính mình.
Cuối thời, trước hết bị bỏ qua chính là người già cùng trẻ con, nhưng ở trong hầm trú ẩn này, người già cùng trẻ con đều có, nữ nhân cũng nhiều hơn nam nhân, bọn họ phần lớn là quần thể nhược thế, thật sự không có đường sống mới ngoài ý muốn trốn tới nơi đây, bị Ông bà bà tiếp nhận thu lưu, làm cho bọn họ có được một chỗ dung thân.
Ông bà bà thử Quý Hủ, tuy rằng làm cho Quý Hủ không thích, nhưng hắn thông cảm, không có sự cẩn thận này, đám người cũng không sống được cho tới bây giờ.
Quý Hủ nhìn Ông bà bà vẫn đang cắt giấy, lại nhìn thiếu niên cảm động rưng rưng nước mắt, năng lực dị hóa của hai người này đều thật đặc biệt, một thúc đẩy, một làm yên lòng, đều là năng lực rất hữu dụng.
Quý Hủ nhìn lại thấy trong phòng có ba nhi đồng, nhỏ nhất còn nhỏ hơn Ô Ô, hai đứa trẻ còn lại cũng chỉ mấy tuổi, là mấy nữ nhân thật gầy gò ôm trong lòng vẻ mặt đề phòng nhìn Quý Hủ.
Ông bà bà quan sát Quý Hủ:
- Nhi đồng là nhặt được, cha mẹ thân nhân đều mất, người cùng nhau trốn chết đem bọn trẻ bỏ lại, bị chúng tôi nhặt trở về.
- Năng lực của tôi có hạn, có thể cung cấp bao che cũng có hạn, chúng tôi đều đang giãy dụa cầu sống, có thể sống một ngày tính một ngày, không dám nghĩ sau này, cũng không dám nghĩ tương lai. Có nhi đồng mới có tương lai, nếu toàn bộ trẻ con đều mất, nhân loại khoảng cách diệt vong cũng không xa.
Quý Hủ nhìn Ông bà bà, lão nhân vẫn đang cắt giấy, như đang lầm bầm làu bàu, bà cũng không nói ra yêu cầu, cũng đã đem những lời muốn nói đều nói ra.
Người lớn có thể giãy dụa muốn sống, trẻ con hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ mình, Ông bà bà hi vọng bọn họ có thể đem nhi đồng mang đi, cho bọn họ một con đường sống.
Quý Hủ còn muốn đi tìm Tịnh Hoa, hiện tại không trở về, cũng không thể mang theo ba đứa nhỏ đi cùng.
Quý Hủ không tỏ thái độ, nhìn qua thiếu niên, thiếu niên chỉ cắn một miếng táo, nhưng lại thiếu chút nữa khóc lên.
Hắn đem phần còn lại dỗ chuột lang ăn hết.
Thiếu niên đứng lên đi thu thập đồ đạc của mình.
Thanh niên tự giới thiệu mình tên Thu Quân Văn.
- Mộc Mộc còn nhỏ, một mình hắn đi ra ngoài có thể sẽ cho hai vị thêm phiền toái, có thể mang tôi đi cùng không? Tôi cũng là dị hóa nhân, tôi có thể thay chiếu cố Mộc Mộc.
Quý Hủ cự tuyệt:
- Không cần, anh cùng Mộc Mộc đều không cần đi, tôi mời chính là Trư Trư, tìm sợi dây cho tôi là được.
Kiều Mộc Mộc:
- ..
Thu Quân Văn:
- ..
- Thuận tiện nói cho tôi biết địa chỉ chi tiết, chúng tôi mang theo Trư Trư đi qua là được.
Mang theo người khác Tần Nghiễn An không thể phi hành, nếu đi bộ còn phải bảo vệ cho bọn họ, chẳng thà chỉ mang theo một con sủng vật càng bớt lo, dù chuột lang biến lớn cũng không lớn tới thái quá.
Kiều Mộc Mộc chỉ muốn khóc.
Với hắn mà nối Trư Trư chính là người nhà thân mật nhất, sau cuối thời chỉ có Trư Trư bồi hắn, hắn có thể sống tới bây giờ đều nhờ Trư Trư, hắn không muốn Trư Trư mạo hiểm mà mình lưu lại chỗ này.
- Tôi.. tôi mang hai anh đi, Trư Trư nhát gan, nó sợ hãi, không có tôi không được, tôi phải đi theo.