Trình phụ quyết định dùng nắm tay yêu thương giúp đứa con gột rửa nước sông cuồn cuộn trong đầu óc!
Quý Hủ đứng ngoài cửa chốc lát, nghe bên trong đánh thật náo nhiệt, yên lặng điểm nhang cho huynh đệ tốt, thuận tiện hỗ trợ gia cố dưới nhà, trước khi đi không quên nhắn tin cho huynh đệ tốt nhắc nhở hắn nhớ đóng cửa sổ.
Quý Hủ đi qua khu dừng xe, giúp xe của Trình gia gia cố một chút, phương tiện chạy trốn.
Gió thật to, sắc trời đen dị thường, ngay cả đèn đường cũng chỉ còn lại vầng sáng mông lung, toàn bộ thế giới giống như bị nước mực xâm nhiễm, xe tới xe đi ngoài ngã tư đường, giống như không có ai chú ý tất cả chuyện này.
Quý Hủ cầm chuỗi thạch anh rất nhanh chạy về nhà, lại gõ cửa nhà hàng xóm nhưng không ai mở cửa.
Đã trễ thế này, còn chưa trở về sao?
Quý Hủ không xác định hắn đã rời khỏi hay là đã xảy ra chuyện, dù sao cũng là cháu trai của Tần bà bà, cũng không thể thật sự mặc kệ.
Tinh thần năng lượng đảo qua cánh cửa, mở ra cửa chống trộm đi vào.
- Tần Nghiễn An, có ở nhà hay không?
Quý Hủ mở đèn lên, đi một vòng trong phòng, toàn bộ bức màn cửa sổ đều đóng lại, hộp sắt của Tần bà bà đặt trên bàn trà, trừ bỏ quyển nhật ký cùng chìa khóa, những đồ vật khác đều ở.
Đi vào phòng của Tần Nghiễn An, bên trong bài trí thật chỉnh tề, không có phát hiện dị thường. Quý Hủ xoay người rời đi, tầm mắt dừng trên khung cửa, kéo cửa phòng nhìn ra phía sau, ba đạo vết cào rõ ràng đâm sâu vào cửa gỗ.
Đây là nhà được hắn gia cố qua, nhưng vẫn có thể rõ ràng lưu lại vết trảo, móng vuốt phải sắc bén như thế nào?
Trong lòng Quý Hủ kinh hoàng, trong cuối thời cũng không phải dị hóa vật nguyên mẫu làm người nghe tin đã sợ mất mật, mà là nhìn không ra đọa biến vật nguyên mẫu, chúng nó quái lại, khó thể đoán trước.
Đọa biến vật có được móng vuốt sắc bén, Quý Hủ có ấn tượng khắc sâu nhất chính là đọa biến thú, chúng nó có cự trảo sắc bén, lớp vảy cứng rắn cùng cánh dơi thật lớn, biển, đất liền, bầu trời đều có thân ảnh của bọn nó.
Trước khi phát hiện ra tác dụng của thạch anh, chỉ cần gặp gỡ đọa biến thú tuyệt đối mười chết không cơ hội sống, có thạch anh cũng chỉ là đề cao xác suất còn sống, muốn ngay mặt đồ sát với đọa biến thú, tuyệt đối là ngại mình chết không đủ nhanh.
Không ai biết đọa biến thú từ nơi nào tới, có người nói bản thể của chúng nó là phản tổ khủng long đã sớm diệt sạch, cũng có người nói đọa biến thú là giống từ bên ngoài đến, còn có người nói đọa biến thú là cổ long phương tây trong truyền thuyết sống lại..
Cách nói đa dạng, không có định luận.
Quý Hủ không xác định vết cào này có phải là đọa biến thú lưu lại hay không, vật chất hắc ám còn chưa xâm lấn toàn cầu, năng lượng xâm lấn loãng, căn bản không có khả năng xuất hiện đọa biến thú, nhưng dạng vết trảo này không thể không khiến Quý Hủ quan tâm.
Quý Hủ nhìn quanh một vòng, thuỷ tinh, vách tường, đồ dùng trong nhà đều hoàn hảo, chỉ có một chỗ có vết trảo này, nhớ tới quyển nhật ký cùng chìa khóa bị biến mất, Quý Hủ không thể không nghĩ tới kết quả xấu nhất – Tần Nghiễn An bị ăn mòn.
Hắn rõ ràng đã gia cố nhà, vì sao còn bị ăn mòn? Trừ phi hắn không ở trong nhà, là ở bên ngoài bị ăn mòn.
Đóng cửa lại, trốn về trong nhà.
Nghĩ tới Tần bà bà, trong lòng Quý Hủ lại buồn bực, hắn làm sao nghĩ tới cuối thời còn chưa buông xuống, cháu trai của Tần bà bà đã bị ăn mòn rồi đây? Phòng cũng phòng không được.
Nếu như là bị vật chất hắc ám tinh thuần ngưng tụ thành "vô hình" xâm lấn, cũng tốt hơn bị vật chất hắc ám ăn mòn. Gặp được vô hình xâm lấn, chỉ cần bảo vệ ý thức của mình, có thể trở thành dị hóa nhân, đạt được năng lực dị hóa.
Nhưng nếu bị vật chất hắc ám ăn mòn, cuối cùng cõi đi về chính là cuồng hóa cùng quái hóa, muốn thành công dị hóa cũng không bao nhiêu.
Trước khi vật chất hắc ám xâm nhập toàn cầu, vật chất hắc ám tinh thuần không có khả năng xuất hiện, cũng sẽ không có vô hình xâm lấn, Tần Nghiễn An bị ăn mòn quái hóa khả năng cực cao.
Quý Hủ đứng bên cửa sổ, nhìn hắc ám không một tia ánh sáng, nghe cơn lốc gào thét, đau đầu càng thêm kịch liệt.
Miêu Lập Thu cùng Trương Hữu Đức bị tiếng chuông báo đánh thức, điều hòa đã ngừng, lúc này trời tờ mờ sáng, bọn họ mỗi ngày đều cần làm bánh mì, hôm nay cũng giống như vậy.
Miêu Lập Thu cầm remote mở ra, nhưng điều hòa không phản ứng, hai vợ chồng mới biết là bị cúp điện.
Phòng ngủ nhỏ không gian có hạn, không có điều hòa sẽ vô cùng oi bức, hôm nay có chút khác thường, lại không cảm thấy nóng nực, ngược lại cảm giác nhiệt độ thích hợp, phi thường mát mẻ.
Hai vợ chồng chỉ cho rằng cúp điện không lâu nên trong phòng còn hơi mát mà thôi.
Trương Hữu Đức rời giường rửa mặt, phát hiện cúp nước, chỉ đành đi ra thu thập cửa tiệm trước, trong tiệm cũng không nóng, chẳng lẽ là hạ nhiệt độ sao?
Trương Hữu Đức nhìn nhìn bên ngoài, không thấy có người đi đường, hắn lấy ra phần bột cần dùng hôm nay, cũng không biết khi nào có điện, không điện không nước chuyện gì cũng làm không được.
Dựa theo thường ngày Trương Hữu Đức bắt đầu thu thập cửa hàng, hắn lau bàn lau thuỷ tinh.. lại cảm giác kỳ quái, lúc lau cửa thuỷ tinh thì nhìn thấy ngã tư đường có một người đang đứng ngay trung tâm ngã tư.
Lúc này Trương Hữu Đức mới nhớ tới kỳ quái ở nơi nào, ngày xưa lúc này bên ngoài đã có người cùng xe trải qua, hôm nay bên ngoài vô cùng im lặng, không có xe, cũng không thấy người đi đường.
Trương Hữu Đức lau lau cửa, xoay người mở quầy thu ngân lấy chìa khóa, nhất thời đã quên Quý Hủ dặn hắn đừng mở cửa sớm như vậy.
Trương Hữu Đức cầm cái chìa khóa trở lại, phát hiện người đứng giữa ngã tư đường đột nhiên hướng bên này vọt tới, tốc độ thật nhanh.
Trương Hữu Đức kinh hãi, vội vàng phất tay hô to:
- Cửa thuỷ tinh! Cẩn thận cửa thuỷ tinh..
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn, cửa thuỷ tinh lưu lại một đoàn vết máu, người kia té dưới đất, đầy mặt cùng đầu cổ đều là máu.
Trương Hữu Đức đương trường dọa ngốc, trong đầu chỉ có một ý tưởng: Xong rồi, tai nạn chết người.
Miêu Lập Thu chạy ra:
- Thanh âm gì vậy?
Trương Hữu Đức hoàn hồn, cuống quýt mở khóa:
- Có người đụng lên cửa thuỷ tinh, nhanh, nhanh gọi điện kêu xe cứu thương!
Hai vợ chồng có thói quen khóa cửa thuỷ tinh xong, lại thêm một ổ khóa bên trong, Trương Hữu Đức vừa mở ổ khóa, thật vất vả vừa mở ra, mới vừa ngẩng đầu chỉ thấy một thanh thái đao chém thẳng xuống đầu mình!
Miêu Lập Thu sợ tới mức kêu to, Trương Hữu Đức ngã ngồi dưới đất, nhìn nữ nhân ngoài cửa không ngừng dùng thái đao chém lên cửa thuỷ tinh, hai mắt bò đầy tơ máu, đồng tử như châm, khuôn mặt vặn vẹo, làn da tràn ngập điểm đen như bớt, nhìn phi thường dọa người!