Lúc đó Quý Hủ chỉ cảm thấy tâm tình phức tạp, Kỳ Bách Trữ tìm không thấy thạch anh có lẽ đều bị người nào đó đem về căn cứ ẩn nấp rồi.
Quý Hủ tiếp nhận bản đồ cùng chìa khóa kho hàng, cũng xây dựng thành luỹ phong bế cho Kỳ gia, nói cho bọn họ biết cách sử dụng, Kỳ gia kích động thiếu chút nữa còn muốn mang Quý Hủ đi qua Hải Tân thị lấy thạch anh, Quý Hủ thật bình tĩnh, cho dù muốn đi cũng không thể đi lúc này, bị đại tuyết chôn vùi trên đường chính là muốn mạng.
Trước khi rời đi, Quý Hủ đem phòng xe cùng ba chiếc xe cải trang tân tài liệu gia cố mấy lần, bọn họ rời đi cũng có thể lưu lại một cỗ xe cải trang có lực phòng ngự siêu cường cho căn cứ Vinh thị.
Tần Nghiễn An cũng không giấu diếm Phiền Châu chuyện mình cần rời đi, còn nói cho hắn biết vị trí của trấn Bạch Loan, nếu có vấn đề gì không giải quyết được có thể đi trấn Bạch Loan tìm hắn, mà Tần Nghiễn An cũng sẽ thường xuyên quay về nhìn xem, dù sao hắn biết bay, muốn về lúc nào đều được, còn nhanh hơn là lái xe.
Sáng sớm hôm nay khởi hành rời đi, nhiệt độ không khí lại hạ thấp vài phần, chỉ mấy ngày ngắn ngửi bọn họ từ mùa hè nóng chết người đi tới chuẩn bị mặc áo bông qua mùa đông.
Năm người bốn chiếc xe, Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An lái phòng xe thành luỹ, Trình Mạch, Trì Ánh cùng Mạc Lâm Tự lái một chiếc xe, Trình Mạch cùng Trì Ánh đều muốn thử lái xe cải trang, giao xe tải cho Mạc Lâm Tự lái về.
Mạc Lâm Tự về nhà xem qua, cũng nhìn thấy hàng xóm sống sót, chứng minh Kỳ gia thu thập được tin tức đều là thật sự, cha mẹ hắn thật sự biến thành quái vật.
Người biến thành quái vật nhiều như vậy, cho dù lúc toàn cầu xâm nhập không đổi thành quái vật, mặt sau mỗi ngày đều có phiêu lưu biến thành quái vật, ngay cả bản thân Mạc Lâm Tự cũng không dám cam đoan mình còn có thể sống được bao lâu, làm sao dám yêu cầu xa vời cha mẹ mình còn sống?
Trong cuối thời, thân nhân chết thật không í, ít nhất Mạc Lâm Tự còn có một cô em họ còn sống.. nguyên bản cô của hắn cũng còn sống, nhưng lại chết trong ác ý của người sống sót..
Lúc đi thường phải đi vòng, lúc về thì thuận lợi hơn, buổi sáng xuất phát nếu không có gì bất ngờ xảy ra buổi chiều sẽ trở lại trấn Bạch Loan.
Làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là xe chạy được nửa đường, nhiệt độ không khí thẳng tắp hạ xuống, làm cho bọn họ có chút gánh không được, không thể không mở ra điều hòa, trên cửa kính rất nhanh kết một tầng băng nhũ, không trung bắt đầu rơi tuyết.
Chờ đội xe đạp tuyết chạy tới trấn Bạch Loan, trời đã tối đen, cửa lớn căn cứ đóng chặt, xe tải liên tục thổi còi kêu cửa.
Qua thật lâu trên tường vây mới xuất hiện bóng người, là Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc cùng nhau đi tới, bọn họ luôn mãi xác định là đoàn người Quý Hủ mới dám mở cửa khu hòa hoãn xung đột cho mọi người tiến vào.
Ai có thể nghĩ tới đi ra ngoài hai xe trở về bốn xe, chỉ có một chiếc nhìn còn quen mắt mà ba chiếc còn lại đều là màu đen, tạo hình khí phách lại độc đáo, là loại xe chưa từng nhìn thấy qua bao giờ.
Chờ bốn xe đi vào, Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc dẫn người đi kiểm tra người trên xe, không dám có chút qua loa.
Mấy người Quý Hủ rời đi đã hơn một tháng, Vân Hải thị cách Thanh Giang thị không quá xa, nhiễu vài ngày cũng nên tới, lâu như vậy còn chưa trở về, trong căn cứ bắt đầu truyền lưu tin tức bọn họ gặp nạn, cũng may Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc đều là kẻ quản lý đáng tin tưởng.
Gieo trồng căn cứ từ khi Quý Hủ dẫn người rời đi, ngoại trừ ra ngoài thu thập vật tư ít giao tiếp với người bên ngoài, cũng không thu nạp người sống sót bên ngoài, quả thật giống như "bế quan tỏa cảng".
Xác định thân phận năm người, bây giờ không phải lúc nói chuyện, cửa lớn căn cứ mở ra, thả đoàn người đi vào.
Đoàn người Quý Hủ đi cổng bên đường Thanh Sơn vào trong căn cứ, vốn cho rằng nơi cửa không ai trông coi, nhưng trong trạm gác lại có ánh sáng, rõ ràng là có người.
Phòng xe nhấn còi, trong trạm gác có một người chui ra, dùng đèn pin chiếu sáng thấy đoàn xe xa lạ, Chung Trì có chút sửng sốt, liền lên tiếng hô.
- Trên xe là ai?
Quý Hủ hạ cửa kính:
- Là tôi! Quý Hủ!
Chung Trì hoài nghi:
- Xe của cậu làm sao vậy?
- Tôi ở Vân Hải thị cải trang phòng xe, hai xe còn lại là tôi mới mua về tới.
Chung Trì lại hỏi:
- Tìm được người chưa?
Tần Nghiễn An lên tiếng:
- Tôi đã trở về.
Trình Mạch thò đầu ra, run run hô:
- Chung ca, mau cho chúng tôi vào đi thôi!
Trì Ánh cũng lên tiếng.
Chung Trì chiếu xe sau cùng:
- Trên xe kia là ai?
Mạc Lâm Tự chào hỏi:
- Chào anh, tôi gọi là Mạc Lâm Tự.
Quý Hủ nói:
- Là bạn mới quen, mở cửa đi.
Chung Trì lại hỏi thêm vài câu mới chịu đi mở cửa, hiện tại quái vật vô cùng hung hăng càn quấy, thủ đoạn gì cũng có thể dùng được, không đề phòng sẽ nguy hiểm.
Chờ Chung Trì khóa cửa lại, Quý Hủ nói:
- Lên xe, bên này ban đêm sẽ không còn người tới, quay về nhà ngủ.
Chung Trì ở đây canh gác là vì chờ Quý Hủ trở về, nếu người đã về cũng không cần tiếp tục ở đây chịu lạnh.
- Chờ tôi, tôi mang theo bếp lò.