Thật ra thì với tính cách của Diệp Thần, ông ta vẫn thích hắn, những năm trước đây tính cách của hắn có chút táo bạo, nhưng ba năm trở lại đây thì tính cách đó cũng đã trầm ổn hơn rất nhiều. Nếu không phải kinh mạch bị đứt đoạn thì ngày sau tất thành đại khí, chẳng qua vận mệnh luôn là thứ khiến cho người khác khó có thể nắm bắt.
Trầm mặc trong chốc lát, Diệp Chiến Hùng đi tới chỗ Diệp Thần.
- Thần nhi, mệt mỏi thì sớm về nghỉ ngơi đi. Nếu như thân thể không thể vận hành huyền khí thì cũng không nên cưỡng ép, nghỉ ngơi quan trọng hơn.
Diệp Chiến Hùng nói, theo ông thấy thì kinh mạch đứt đoạn đã là không thể cứu vãn được nữa, trừ khi tìm được Đoạn Tục Đan thì mới có thể trị liệu thương thế cho Dương Thần. Nhưng Đoạn Tục Đan quá mức trân quý, cho dù có dốc hết tài lực của Diệp gia thì cũng không thể mua nổi một viên Đoạn Tục Đan.
- Tam thúc, ta không tin đời này ta sẽ thành một tên phế nhân, ta cảm thấy kinh mạch của mình nhất định có thể khôi phục.
Diệp Thần nói một cách kiên định.
Nghe thấy những lời Diệp Thần vừa nói, Diệp Chiến Hùng dừng một lúc, trong lòng ông nổi lên từng trận đau đớn, sờ sờ đầu Dương Thần, cười lớn nói:
Advertisement
- Hảo hài tử, bất kể kinh mạch của ngươi có đứt đoạn hay không thì Tam thúc, còn có Diệp gia sẽ vẫn là hậu thuẫn kiên cố của ngươi.
- Vâng.
Diệp Thần gật đầu.
Ba năm qua, mặc dù kinh mạch hắn đứt đoạn, nhưng chỉ có một vài người trong tộc cười nhạo hắn, những tộc nhân khác vẫn đối với hắn tốt vô cùng, thậm chí không tiếc tài lực của cả gia tộc, hao phí vô số đan dược, ân cần giúp hắn chăm sóc kinh mạch, còn muốn giúp hắn tìm một viên Đoạn Tục Đan để hắn khôi phục kinh mạch của mình.
Advertisement
- Có thời gian rảnh rỗi thì chịu khó đi thăm phụ thân của ngươi nhiều một chút.
Diệp Chiến Hùng thở dài một tiếng, nói.
Nhớ tới phụ thân, trong lòng Diệp Thần nhói đau. Ba năm qua, bởi vì trị liệu cho Diệp Thần mà phụ thân của hắn phải chịu áp lực rất lớn, trên đầu đã có thêm nhiều tóc bạc, giống như già đi mười mấy tuổi, hắn thực sự cảm thấy thẹn với phụ thân.
- Ta sẽ đi.
Diệp Chiến Hùng trở về tiếp tục giảng dạy võ nghệ cho đám thiếu niên. Diệp Thần ngồi xếp bằng trên tảng đá, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Lúc hắn đang suy nghĩ xuất thần thì một giọng nói thanh thúy vang lên bên tai, kéo Diệp Thần trở về với thực tế.
- Diệp Thần ca ca đang suy nghĩ gì đó?
Trong giọng nói mang theo một chút gì đó vui vẻ.
Diệp Thần vừa quay đầu lại thì một khuôn mặt thanh lệ thoát tục hiện ra trước mắt. Đây là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, đang mỉm cười nhìn Diệp Thần.
Nàng mặc một bộ quần áo màu tím nhạt, mặt mày tinh sảo, hai mắt tựa như một hồ nước trong vắt, dung mạo xinh đẹp, làn da sáng bóng như ngọc, càng làm nổi vật vẻ thanh linh thấu triệt như băng tuyết của nàng. Một mùi thơm của thiếu nữ nhàn nhạt truyền đến khiến tâm thần người khác sảng khoái.
Nhìn thấy thiếu nữ trước mặt, trong lòng Diệp Thần dâng lên yêu thương dịu dàng:
- Sao muội lại tới chỗ này?
- Diệp Thần ca ca không hoan nghênh muội sao?
Thiếu nữ thản nhiên cười.
- Ý ta không phải như vậy, chẳng qua rất hiếm khi thấy muội tới diễn võ trường này thôi.
Diệp Thần không khỏi mỉm cười, Nhu nhi chính là người duy nhất mà hắn có thể nói cười thoải mái, không có chút nào xa cách. Nhu nhi sau cùng có phải họ Diệp hay không?
Cái tên “Nhu nhi” này là tên thật hay chỉ là nhũ danh của nàng? Người của Diệp gia bảo không ai rõ ràng, cũng không người nào biết được cha mẹ của nàng là ai. Nghe nói Diệp Nhu là được người khác gửi nuôi nhờ ở Diệp gia bảo.
Khi còn bé, Diệp Nhu vì không cha không mẹ, cũng không phải là người đồng tông của Diệp gia nên thường xuyên bị những đứa trẻ cùng tuổi khi dễ, mà tâm tính của Diệp Thần khi ấy đã vô cùng thành thục, thường xuyên che chở cho Diệp Nhu, xem Diệp Nhu như muội muội của mình mà đối xử, từ đó trở đi, Diệp Nhu lúc nào cũng theo bên cạnh Diệp Thần.
Cho đến năm đó khi những đứa trẻ kia đều lớn lên, Diệp Nhu từ một nha đầu xấu xí dần dần trở thành một đại mỹ nữ. Những đứa trẻ lúc trước khi dễ Diệp Nhu, cả đám đều không kịp hối hận, cho dù bọn họ có làm chuyện gì đi nữa thì cũng không cách nào thay đổi hình tượng trong lòng Diệp Nhu.
Diệp Nhu cùng những đệ tử khác trong gia tộc vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định. Lúc bình thường, nàng rất ít khi tới một nơi đông người như diễn võ trường, chỉ khi nào đối mặt Diệp Thần, nàng mới có thể bỏ xuống sự phòng bị trong lòng. Mạc dù kinh mạch của Diệp Thần đứt đoạn, nhưng quan hệ giữa nàng và Diệp Thần lại càng thêm thân thiết.
Đám đệ tử trong gia tộc ở phía xa thấy Diệp Thần cùng Diệp Nhu đứng chung một chỗ thì ai nấy đều lộ ra vẻ mặt ghen tỵ. Mỗi lần bọn họ đến gần Diệp Nhu thì nàng đều mỉm cười dịu dàng, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước nói chuyện phiếm thì lập tức bị khí tức trang nhã xuất trần của Diệp Nhu làm cho họ cảm thấy một loại cách xa ngàn dặm.
Dáng vẻ hoạt bát tươi cười hiếm khi nào lộ ra của Diệp Nhu khiến cho tâm thần bọn họ ngẩn ra, chim sa cá lặn cũng không thể hơn được dáng vẻ lúc này của nàng, mỗi người đều như có một loại cảm giác hư ảo, giống như bọn họ đang ở trong mộng vậy.
- Thoáng cái đã ba năm trôi qua rồi.
Diệp Nhu nhẹ nhàng nói, trong ánh mắt của nàng đang nhìn khuôn mặt Diệp Thần có một loại ưu sầu không nói nên lời. Từng là một thiếu niên hăng hái, lại bị những năm tháng suy sụp mài mòn góc cạnh. Trong lúc Diệp Nhu thử qua vô số phương pháp nhằm giúp Diệp Thần khôi phục kinh mạch, nhưng sau cùng vẫn là thất bại.
- Đúng vậy a, đã ba năm trôi qua rồi.