Được tu hành giả kia cổ vũ, đám binh lính trở nên can đảm hơn một chút, vững vàng chống đỡ.
Lúc này Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đang đứng trước cửa nhà kho, thấy bên ngoài có mấy ngàn tên lính và mấy trăm tu hành giả xuất hiện, hai người cũng hơi kinh ngạc.
Hiển nhiên hết thảy đều là âm mưu.
“Đây là một cái bẫy.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Hành động của bọn hắn dường như đã bị người ta đoán trước.
Nếu là cạm bẫy thì trong nhà kho này không thể có thứ bọn hắn muốn tìm.
Hoặc là, khối xương cốt đặc thù cất giấu bí mật nào đó còn chưa được tìm thấy.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Giết ra ngoài à?” Tiểu Diên Nhi thấp giọng hỏi.
“Không cần.”
Lục Châu vuốt râu. “Hắn thích trang bức thì cứ để hắn làm.”
Tiểu Diên Nhi mếu máo thì thầm: “Có tứ diệp thôi mà… không có gì thú vị hết.”
Tiểu Diên Nhi đã quen nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng, hiện tại thấy pháp thân cấp bậc thấp này luôn cảm thấy không đã ghiền.
Tựa như hàng ngày nàng đều cưỡi toạ kỵ cấp truyền thuyết, đột nhiên bây giờ bảo nàng cưỡi toạ kỵ cấp thấp, nàng đúng là có chút xem thường nó.
Nhưng đối với các tu hành giả khác mà nói thì ——
Pháp thân tứ diệp kim liên đã là cao thủ trong cao thủ.
Những tu hành giả đang lăng không ngoài kia không ngừng nuốt nước bọt, cảnh giác nhìn chằm chằm toà pháp thân. Lúc này không ai dám động thủ với một tu hành giả Nguyên Thần cảnh.
Ba tên đệ tử của Đinh Phồn Thu lộ vẻ sùng bái.
Nữ đệ tử kia khinh khỉnh nhìn Tiểu Diên Nhi: “Tiểu nha đầu, đừng tưởng vừa rồi ngươi may mắn thắng ta đã khinh thường người khác. Loại thân thủ cỡ như ngươi còn không chịu nổi một chiêu của sư phụ ta nữa là.”
Tiểu Diên Nhi khé đáp. “Bại tướng dưới tay.”
“Ngươi…”
Nàng ta muốn động thủ, nhưng thế cục hiện tại đang khẩn trương, đành phải cắn răng cho qua.
Nếu thật sự đánh nhau thì người thua thiệt cũng là nàng ta mà thôi.
Đinh Phồn Thu lúc này cũng không có thời gian đâu mà bảo vệ đồ đệ.
Cương khí bao quanh pháp thân tứ diệp dần dần tản ra hào quang nhợt nhạt, tạo thành từng đạo cương ấn rồi bay về phía trước.
“Pháp ấn của Đạo môn.” Lục Châu bình tĩnh nói.
Không ngờ Đinh Phồn Thu lại tu luyện pháp ấn Đạo môn.
Pháp ấn Đạo môn và pháp ấn Thiền tông không giống nhau. Pháp ấn Thiền tông dựa vào kim thân để gia trì lực lượng, điều động nguyên khí trong cơ thể, ngưng khí thành cương tạo thành lực lượng cương mãnh của Phật gia. Còn pháp ấn Đạo môn là điều động nguyên khí trong thiên địa để tăng phạm vi tấn công.
Cả hai loại pháp ấn đều bù trừ cho nhau, tham khảo nhau để trở nên mạnh hơn, nên dần dần không còn khác biệt quá rõ ràng nữa.
Số lượng pháp ấn rợp trời bắn về phía đám binh lính và tu hành giả.
Phốc phốc phốc ——
Toàn bộ những binh lính bị pháp ấn kia chạm phải đều bị đánh bay ra xa.
Một số tu hành giả thấy không ổn liền quay đầu bỏ chạy.
“Lui lại! Đừng đánh với hắn, kéo dài thời gian!”
“Chuẩn bị khởi động vu thuật trận!”
Rất nhiều tu hành giả đứng ở nơi xa, tu vi bản thân cũng chỉ đủ để miễn cưỡng chống lại lực chấn nhiếp từ pháp thân tứ diệp, hoàn toàn không đủ sức đối địch.
Một chiêu pháp ấn Thiên Nữ Tán Hoa của Đinh Phồn Thu chỉ trong giây lát đã đánh bay mấy trăm tên binh lính!
Giống như một cơn đại hồng thuỷ vừa càn quét qua.
Tiếng kêu thảm vang lên liên tục.
Những binh lính còn lại lùi ra xa thật xa.
Đinh Phồn Thu cất cao giọng nói: “Bản toạ muốn đi, ai dám ngăn cản?”
Đinh Phồn Thu không phải lần đầu đến đây, hắn cũng biết chung quanh có rất nhiều cạm bẫy vu thuật. Nếu cứ tiếp tục kéo dài tới khi cao thủ trong cung đến thì hắn đi không được nữa.
Tiếng nói mang theo sóng âm hùng hậu lấy Đinh Phồn Thu làm trung tâm, khuếch tán ra tứ phía.
Toàn bộ người đứng ở bến tàu vớt xác đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Phòng ốc, kiến trúc và tàu thuyền đều rung động vì sóng âm.
Các binh lính lại tiếp tục lui về sau.
“Tất cả mọi người mau lùi lại!”
Rào rào…
Đám binh lính lập tức không còn ngần ngại mà rút lui. Thay vì khi không chịu chết vô ích, chẳng thà lùi về sau để giữ mạng.
Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ tốt những cạm bẫy vu thuật kia và chờ đợi cao thủ trong cung đến.
Sắc mặt Đinh Phồn Thu trầm xuống.
Mũi chân hắn điểm một cái, tung người bay vào không trung.
Pháp thân khổng lồ cao năm trượng trôi nổi sau lưng hắn.
Nguyên Thần cảnh sở dĩ đáng sợ đều là vì có pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Pháp thân một khi xuất hiện sẽ chấn nhiếp toàn trường.
Khi Đinh Phồn Thu nhảy lên không trung, cương khí quanh pháp thân phóng ra bốn phương tám hướng như muốn dời non lấp biển.
Vù!
Vù ——
Pháp ấn như cánh hoa bay ra lít nhít.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa khẽ gật đầu: “Pháp ấn của hắn cũng có chút thành tựu.”
“Như thế này được xem là có chút thành tựu sao ạ?” Tiểu Diên Nhi chỉ tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, nàng không hiểu nhiều về phương pháp tu hành của những môn phái khác.
Lục Châu chậm rãi nói: “Pháp ấn Đạo môn dẫn động nguyên khí của ngoại giới tạo thành cương khí, pháp thân của đại tu hành giả cũng có thể ngưng khí thành cương. Còn Thiền ấn lấy khí của bản thân làm chủ để đánh ra thành chưởng ấn.”
“Vậy thì pháp ấn lợi hại hơn hay thiền ấn lợi hại hơn?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.
Lục Châu khen ngợi gật đầu.
Tiểu Diên Nhi biết tò mò chính là chuyện tốt. Cứ từ từ dạy bảo, sau này nàng tất sẽ thành công.
“Loại nào cũng có ưu điểm và khuyết điểm, không thể nói bên nào lợi hại hơn bên nào được.” Lục Châu đáp.
Tiểu Diên Nhi nghe vậy liên tục gật đầu.
[Ting — dạy bảo Từ Diên Nhi, ban thưởng 100 điểm công đức.]
Ba tên đệ tử của Đinh Phồn Thu đứng bên cạnh nghe được, thầm kinh ngạc.
“Lão tiên sinh kiến thức rộng rãi, gia sư đúng là dùng pháp ấn Đạo môn.” Nữ đệ tử kia nhìn pháp ấn bay đầy trời, lộ vẻ kính sợ. “Nhưng mà pháp ấn Đạo môn cũng có thủ ấn, tổng cộng có mười hai đạo ấn, tu vi càng cao thì thủ ấn càng cường đại, không hề thua kém Thiền ấn đâu.”
Lục Châu không thèm nhìn nàng ta.
Hậu bối còn non trẻ, kiến thức chưa đủ sâu, không biết khiêm tốn thỉnh giáo.
Vậy thì cứ mặc kệ nàng ta cả đời làm ếch ngồi đáy giếng.
Cùng lúc đó.
Pháp ấn của Đinh Phồn Thu bay múa đầy trời như cánh bướm, những binh lính không tránh kịp và tu hành giả lăng không trên tầng trời thấp đều bị đánh bay.
Tu hành giả có tu vi từ Ngưng Thức cảnh trở xuống đều thổ huyết mà chết ngay tại chỗ.
Tu hành giả Phạn Hải cảnh đều té xuống đất, đau đớn không chịu nổi.
Còn Thần Đình cảnh cũng bị ép hạ xuống đất, tự thân điều động nguyên khí chống cự lại pháp ấn này.
Đinh Phồn Thu mở miệng gọi: “Tượng Vương.”
Rầm rập rầm rập…
Từ trong rừng cây, Tượng Vương giẫm từng bước mạnh mẽ trên mặt đất, chạy băng băng tới.
Tốc độ tuy không nhanh nhưng lực trùng kích vô cùng cường đại, hệt như một chiếc chiến xa lao thẳng vào đám người.
Một số binh lính không kịp tránh đều chết thảm tại chỗ.
Một số lại bị ngà voi đâm xuyên lồng ngực rồi bắn mạnh ra ngoài.
“Đi.” Đinh Phồn Thu quay đầu nói một câu.
Ba tên đệ tử gật đầu, nhanh chóng bay về phía Tượng Vương.
Đám binh lính và tu hành giả không dám lại gần pháp thân của hắn, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn.
“Tiểu nha đầu, đến bên cạnh bản toạ.” Đinh Phồn Thu chậm rãi hạ xuống đất.
Pháp thân của hắn cũng hạ xuống thấp.
Vù!
Trong khoảnh khắc Đinh Phồn Thu tiếp đất, mặt đất cũng đổ sụp xuống.
Điều này có hiệu quả chấn nhiếp cực kỳ tốt.
Những binh lính và tu hành giả đang vây công hoàn toàn không dám lại gần.
Đinh Phồn Thu ngẩng đầu nhìn về phương xa…
Số lượng tu hành giả đang kéo tới càng lúc càng nhiều…
“Người trong cung tới.” Đinh Phồn Thu quay đầu nhìn ra sau lưng.
Hả?
Sao tiểu nha đầu không lại bên cạnh hắn?
Hắn vốn cho rằng tiểu nha đầu sẽ sợ hãi mà lập tức chạy đến.
Không ngờ Tiểu Diên Nhi lại chẳng mảy may sợ hãi, ngược lại còn đang vui vẻ xem kịch. Xem kịch thì cũng thôi đi, biểu tình trên mặt nàng lại còn có một chút khinh thường trong đó.
Lục Châu thản nhiên nói: “Tượng Vương trốn không thoát.”
Tượng Vương có khả năng chịu đòn, sức chiến đấu mạnh, thế nhưng… nó lại không thể phi hành.
Đinh Phồn Thu tiếc rẻ nhìn Tiểu Diên Nhi, lại khuyên nhủ lần nữa: “Nha đầu, nếu còn không đi thì không kịp đâu!”