Bảy ngày sau.
Sáng sớm, Ngu Thượng Nhung như thường lệ bay ra khỏi rừng cây, lăng không quan sát sự biến hoá của vũng bùn.
So sánh với bảy ngày trước, hắn đã có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh của Vu Chính Hải. Điều này cũng có nghĩa là Vu Chính Hải đã tiến thêm một bước trên con đường phục sinh.
Quan sát xong, Ngu Thượng Nhung rut Trường Sinh Kiếm ra luyện tập kiếm thuật. Thấy Cát Lượng đang kiếm ăn ở gần đó, hắn khẽ cười một tiếng.
Đúng lúc này, từ xa có ba tên tu hành giả mặc trường bào tím bay về phía Cát Lượng.
Cát Lượng cực kỳ cảnh giác, thấy có người tới gần, nó lập tức bay trở về, trốn vào trong cánh rừng phía sau Ngu Thượng Nhung.
Ba tên tu hành giả kia cũng bay theo tới. Thấy Ngu Thượng Nhung lăng không lơ lửng, ba người cất tiếng chào:
"Đúng là có người ... Bằng hữu, có từng thấy một đám người ăn mặc giống chúng ta không?" Tu hành giả đứng đầu hỏi.
Ngu Thượng Nhung rất dứt khoát chỉ tay về phía đám thi thể nằm trong bãi cỏ rậm rạp gần vũng bùn. "Là bọn hắn?"
Ba tên tu hành giả lập tức ci đầu nhìn. Không nhìn tới thì thôi, vừa chú ý quan sát đã thấy dưới đất toàn là thi thể ... Bọn hắn cả kinh, vội lao xuống dưới.
Ba người sử dụng vu thuật gom toàn bộ thi thể lại, vừa đủ năm mươi người, trên mặt cả ba đều tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Tu hành giả cầm đầu nói:
"Bằng hữu, xin hỏi có thấy hung thủ là ai không?"
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: "Thì ra bọn họ là đồng bọn của ngươi. Ta rất lấy làm tiếc vì cái chết của bọn họ ... về phần hung thủ thì hắn đã vào vương thành rồi.”
"Đa tạ bằng hữu!"
Tu hành giả mặc trường bào tím nhấc tay, một tấm lưới màu tím xuất hiện bao bọc lấy toàn bộ thi thể, hắn lăng không bay lên nói: "Mau trở về phục mệnh."
“Vâng!"
Ba tên tu hành giả mang theo thi thể rời khỏi Mai Cốt Chi Địa.
Ngu Thượng Nhung nhìn về phía vũng bùn, khẽ lắc đầu: "Nếu không phải vì huynh thì ta đã chẳng cần phải sử dụng thủ đoạn nói dối vụng về ngu xuẩn thế này."
Nhưng nói xong, hắn lại nở nụ cười.
"Nhưng mà ... nhân sinh vốn nên làm vài việc ngu xuẩn."
Mỉm cười lắc đầu, Ngu Thượng Nhung bay vào trong cánh rừng.
Màn đêm buông xuống.
Giữa vũng bùn, khu vực thuy đàm nổi lên rất nhiều bong bóng, âm thanh bong bóng khí vỡ vụn càng lúc càng lớn, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Ngu Thượng Nhung bay ra khỏi khu rừng, đến gần vũng bùn kiểm tra một lượt rồi lẩm bẩm: “Đã chết rồi mà tính tình huynh vẫn không vừa nhỉ."
Năm ngày ngay sau đó, rất may mắn là không có người nào đến gần vũng bùn, mọi chuyện đều rất thuận lợi.
“Còn hai mươi hai ngày."
Mỗi một ngày trôi qua, Ngu Thượng Nhung đều dùng Trường Sinh Kiếm vạch lên thân cây cổ thụ một đường để đánh dấu thời gian.