Trở lại Đại Chính Cung, Chu Hồng Cong rat ngoan ngoan đi theo sau lưng Lục Châu, không nói một lời.
Lục Châu vốn không để ý tới hắn, tâm tư đều đặt ở quyển thư tịch trên tay, thản nhiên ngồi xếp bằng xuống tấm bồ đoàn.
Thấy sư phụ đang nghĩ ngợi, Chư Hồng Cộng càng không dám quấy rầy. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài đại điện, vừa hay thấy Đoan Mộc Sinh đi ngang qua Đại Chính Cung, bèn vội vàng khom người nói: "Đồ nhi đi tìm tam sư huynh lĩnh phạt."
Lục Châu lấy quyển thư tịch ra xem, dường như không nghe thấy.
Chu Hồng Cong tự giac roi khỏi Đại Chính Cung.
"Tam sư huynh ... ”
"Có chuyện gì?"
"Cầu tam sư huynh đánh đệ!" Chư Hồng Cộng khom người nói ra yêu cầu.
oan Mộc Sinh nhướng may đap: "Ta không có loại ham mê biến thái như vậy."
" ... Đệ không có ý đó. Đệ phạm sai lầm, đáng lý nên bị đánh mấy trượng, nhưng sư phụ bận rộn sự vụ, tam sư huynh lại là người lớn tuổi nhất ở đây, để tam sư huynh trừng phạt đệ mới là thích hợp nhất ... Mời tam sư huynh đánh thật mạnh vào đây, đừng khách khí." Chư Hồng Cộng chỉ tay về phía mông mình.
Ánh mắt Đoan Mộc Sinh nhìn Chư Hồng Cộng đầy phức tạp: “Đồ thần kinh ... "
Nói xong Đoan Mộc Sinh lập tức xoay người đi về phía quảng trường.
Chua đi được bao xa, Chu Hồng Cong đa cảm khái noi: "Tam sư huynh tuy hơi khờ khạo nhưng lại đối xử với ta thật tốt."
"Hử?" Đoan Mộc Sinh lập tức xoay người lại. "Lão bát, đệ lại đây."