"Chư Thiên Nguyên, ngươi vẫn hệt như trước đây, da mặt dày hơn cả tường thành!"
"Thôi vậy ... ta vốn định mang Chư Hồng Cộng về Cổ Thánh Giáo rồi mới tới thỉnh tội với ngươi, tiền trảm hậu tấu. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính." Chư Thiên Nguyên thở dài.
“Cổ Thánh Giáo của ngươi vẫn luôn ẩn thế không xuất hiện, vì sao bây giờ lại đột nhiên lộ diện?" Lục Châu hỏi.
Gia trưởng nói chuyện, Chư Hồng Cộng chỉ dám quỳ dưới đất không nhúc nhích.
Chu Thien Nguyen khong tra loi ngay cau hoi cua Luc Chau ma phat tay ra hiệu với đám đệ tử: "Mang thứ đó ra đây."
“Vâng."
Một tên đệ tử đi vào trong phòng rồi cầm ra một gói đồ dâng lên trước mặt hai người.
Chư Thiên Nguyên mở gói đồ ra, trong đó là một quyển thư tịch màu nâu.
"Đây là cái gì?" Lục Châu hỏi.
"Ngươi mở ra xem sẽ biết."
Lục Châu cầm lấy quyển thư tịch, lật từng trang một. Mấy chục trang đầu đều bị xé bỏ, phần sau mới có trang giấy hoàn chỉnh. Trên đó viết:
“Người ở đây rất yếu, dường như không biết cách đột phá cửu diệp ... Ta cảm nhận được nơi này có ràng buộc của thiên địa rất quen thuộc, nhưng lại không biết làm sao để phá bỏ nó."
"Ta muốn giúp người ở đây trở nên mạnh mẽ, để bọn họ có khả năng đối kháng với cửu diệp, thậm chí là thập diệp."
“Ta gặp rất nhiều tu hành giả, nhưng tư tưởng của bọn họ quá bảo thủ."
Đọc được những dòng này, Lục Châu không thể ngăn được nỗi kinh ngạc trong lòng.
Lòng hiếu kỳ dâng lên, Lục Châu tiếp tục lật sang trang.
“Có rất nhiều người không chịu tin lời ta ... "
“Không có lòng nhiệt thành và kiên trì bền bỉ thì sẽ không bao giờ tiến bộ được."
"Ta muốn nói cho tu hành giả ở đây biết chân tướng ... "
Lục Châu sờ vào trang giấy có vẻ xưa cũ mang theo mùi vị ẩm mốc, rõ ràng quyển thư tịch này không sử dụng bất kỳ loại biện pháp bảo hộ nào, ngay cả bìa sách cũng cực kỳ đơn sơ, bốn góc đều bị ăn mòn bong tróc ra không ít, chữ viết cũng trở nên mơ hồ. Khoảng giữa quyển thư tịch bị xé mất rất nhiều trang giấy, không rõ nguyên do.