"Được rồi, những chuyện này khoan hãy nói tới. Nhi tử, con sống với Cơ lão ma có tốt không?" Chư Thiên Nguyên hỏi.
"Chuyện này ... " Chư Hồng Cộng vẫn còn đang trong trạng thái ngây ngốc.
Lúc này Lục Châu đột nhiên xoay người lại đối diện với Chư Thiên Nguyên. "Như vậy là ... mục đích chuyến đi này là để nhận người thân?"
Chu Thiên Nguyên thu hồi cảm xuc, nhìn về phía Lục Châu. Thấy nhi tử nên hắn nhất thời xúc động, suýt chút quân mất nơi này còn có người ngoài.
Chư Thiên Nguyên nói: “Lục lão tiên sinh, ngươi đúng là nhiều chuyện. Giang Phó, tiễn khách."
Giang Phó bước tới làm tư thế mời. "Lục lão tiên sinh, xin mời rời đi."
Sắc mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như không, bàn tay khẽ nâng lên, giữa các ngón tay xuất hiện lam quang nhàn nhạt mà mắt thường rất khó nhìn thấy.
Giang Phó nhíu mày cảm giác được nguy hiểm, lập tức nâng hai tay che trước người.
Lục Châu vẫn nhìn thẳng vào Chư Thiên Nguyên, mà chưởng ấn lại đánh vào giữa hai tay Giang Phó.
Âm!
Giang Phó bị va chạm mạnh, cương khí hộ thể trên hai cánh tay bị đánh tan, chưởng lực hùng hồn đẩy hắn lui về sau đụng gãy một cây cột nhà, phá tan cánh cửa gỗ, rơi vào đống đồ đạc bên trong phòng.
Mọi người đều cả kinh.
Giang Phó là tướng tài đắc lực bên cạnh Thánh chủ, là một đại tu hành giả, vậy mà lại bị một chưởng hời hợt đánh bay?
Sân viện trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Cơn gió mát thổi tới mang theo ánh nắng rực rỡ hắt vào mặt đám người, nhắc nhở bọn hắn ... không thể trêu vào vị lão giả trước mắt!
Lão đầu trông rất yếu đuối này chỉ cần nhấc tay đã có thể bộc phát lực lượng kinh người đến thế.
Chư Thiên Nguyên nhìn Lục Châu, trên mặt Chư Hồng Cộng lộ vẻ kinh ngạc ...
Chư Thiên Nguyên miễn cưỡng nở một nụ cười. "Thủ đoạn của Lục lão tiên sinh thật kinh người, bội phục bội phục ... Có chuyện gì thì từ từ nói."
Trong lòng hắn lại đang âm thầm tính toán, không ngờ Thần Đô lại có cao thủ bậc này, không sợ Cơ lão ma, không sợ U Minh Giáo ... Người này đến đây có mục đích gì?
Lục Châu hỏi: "Ngươi đến Thần Đô là để mang Chư Hồng Cộng rời đi?"
"Đúng vậy." Chư Thiên Nguyên chắp tay nói: "Nó là nhi tử của ta, ta đương nhiên phải mang nó đi."