Câu trả lời này càng khiến Chư Thiên Nguyên nghi hoặc. Hắn lại lần nữa dò xét Lục Châu. “Tu vi không tệ, chẳng trách lại ăn to nói lớn thế này ... Nghe Giang Phó nói ngươi còn muốn giết khuyển tử?"
“Ma đầu chẳng lẽ không nên giết?" Lục Châu cố ý nói.
“Trước khác nay khác. Tuy rằng ta không mấy thích Cơ lão ma, nhưng hắn vẫn là đệ nhất cửu diệp đương thời. Thế giới này vốn là cường giả vi tôn, hắn dùng sức một người để nâng Thái Hư Kính, chiếu rọi thương sinh, giết dị tộc, trừ man di. Về điểm này ta rất bội phục hắn ... Đại đệ tử Vu Chính Hải của hắn còn hết lòng vì thiên hạ, liều mình bảo vệ lão bách tính. Chẳng lẽ những việc này không đáng để ngươi tôn trọng?" Chư Thiên Nguyên nói.
Vừa nói xong, Chư Hồng Cộng dưới đất cũng đã tỉnh lại. Hắn giật mình đứng bật dậy nhìn xung quanh.
Giang Phó khom người hành lễ: "Thiếu chủ!"
Chư Hồng Cộng nhìn trái nhìn phải. "Cái gì mà thiếu chủ? Đây là đâu? Vừa rồi ai đánh ngất ta? Đúng là đồ không biết xấu hổ, có giỏi thì đừng đánh lén, bước ra đây cùng ta đánh tay đôi nè!”
Lục Châu: “ ...
Nghiệt đồ này, đúng là lão phu đã ra tay quá nhẹ.
"Thiếu chủ bớt giận! Thánh chủ đã đợi người rất lâu rồi." Giang Phó nhắc nhở.
Chu Hồng Cộng ngang đầu nhìn lướt qua Lục Châu rồi nhìn đến Chư Thiên Nguyên đứng trước cửa phòng.
Các tu hành giả trẻ tuổi xung quanh đều đồng loạt quỳ xuống: "Bái kiến thiếu chů!”
Chư Hồng Cộng đờ mặt ra.
Chư Thiên Nguyên kích động bước tới nói: "Nhi tử của ta ... chắc con đã chịu không ít khổ cực với Cơ lão ma, nhìn xem con gầy thành thế này đây!"
Lục Châu: “ ... "
Trong muời tên đồ đe, chỉ có Chu Hồng Cong là béo tròn nhất, ăn ngon ngủ kỹ nhất. Chư Thiên Nguyên sao có thể không biết xấu hổ tới mức nói ra những lời này?
Lời này khiến Chư Hồng Cộng giật nảy mình, hắn lui lại hai bước, ghét bỏ nói: "Đừng đụng vào ta ... ngươi là ai hả?"
"Ta là cha của con." Chư Thiên Nguyên cao giọng nói, vẻ uy nghiêm.
Chu Hồng Cộng lại lui về sau, liec nhìn đám người rồi noi: "Muon chiem tiện nghi của ta hả?"
"Nhìn lại cái thân con xem, có điểm nào đáng giá để ta chiếm tiện nghi không?" Chư Thiên Nguyên lườm hắn một cái.
Chư Hồng Cộng quan sát tình huống trước mắt, xem ra có vẻ không khả quan. Sau đó hắn nhìn về phía lão đầu đã đánh ngất mình, thầm nghĩ xem đây là nhân vật hung ác nào.
Còn lại mấy tên vớ va vớ vẩn trước mắt có vẻ không quá mạnh, chỉ có lão già đang muốn chiếm tiện nghi mình là khá khó chơi. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cần gì phải lấy cứng chọi cứng với bọn hắn.
"Hắc hắc ... các ngươi nhận lầm người rồi. Kỳ thực ta chỉ là một người bình thường mà thôi."
Vừa dứt lời.
Putttt --
Chư Hồng Cộng thả một quả rắm vang trời.