Ngu Thượng Nhung vung tay, Vu Chính Hải rơi thẳng vào đống bùn lầy.
Ầm! Chưởng ấn đánh ra cuốn bùn đất lên rồi vùi lấp Vu Chính Hải dưới lớp bùn dày đặc.
Ngu Thượng Nhung không tiếp tục nhìn về phía Vu Chính Hải mà thu hồi ánh mắt, nhìn sang Cát Lượng. “Cát Lượng, trong vòng bốn mươi chín ngày ta sẽ ở lại đây."
Phììììììì --
Cát Lượng đi đến bên cạnh hắn, dường như không muốn rời đi.
Ngu Thượng Nhung cười nói: "Ngươi nguyện ý ở lại sao?"
Híhíhíhí --
Cát Lượng đảo quanh tại chỗ.
"Được rồi." Ngu Thượng Nhung bước tới vỗ lên lưng nó. "Ngươi rất hợp tính ta, chờ ta về Ma Thiên Các xin sư phụ, nếu người đồng ý thì ngươi sẽ thuộc về ta."
Cùng lúc đó.
Tại Thần Đô, sau khi Thái Hư Kính chiếu rọi toàn thành, mọi thứ lại trở về yên tĩnh
Hoa Trọng Dương phái các đệ tử U Minh Giáo giữ vững bốn cổng thành. Phàm là người nào vào thành đều phải điều tra cẩn thận kỹ lưỡng.
Trải qua việc này, bách tính Thần Đô đều vô cùng thần phục Ma Thiên Các. Việc thanh lý gian tế lập tức lưu truyền khắp nơi, danh tiếng của Ma Thiên Các được truyền đi, thậm chí còn biến thành -- Thánh Thiên Các.
Trong Đại Chính Cung.
Hoa Trọng Dương báo cáo lại tình hình. Lục Châu vuốt râu gật đầu: "Chuyện ở Thần Đô ngươi tự quyết định là được."
Lục Châu không am hiểu việc quản lý quốc sự, loại chuyện này để U Minh Giáo làm thì hơn.
Hoa Trọng Dương gãi gãi đầu: “Cơ tiền bối, vãn bối cũng đâu có biết làm!"
Luc nay, Vien trưởng Bắc Đẩu Thư Viện Chu Hữu Tài bỗng nói: "Cơ tiền bối, ta có mấy lời không biết có nên nói ra hay không.”
"Nói đi."
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Người hữu dụng với ta thì phải đối xử thật
tốt.
Chu Hữu Tài nói: "Việc quản lý quốc sự cần phải có văn võ bá quan. Hiện tại bọn họ chỉ đang thiếu một cơ hội và lý do để đầu quân cho ngài mà thôi. Theo ta được biết, ngũ tiên sinh Ma Thiên Các Chiêu Nguyệt là nữ nhi của Vân Chiêu công chúa. Lấy danh nghĩa của nàng, U Minh Giáo có thể chấn nhiếp thiên hạ, để văn võ bá quan chấp chính. Chờ khi cửu châu đều ổn định, chúng ta lại chọn ra Hoàng đế cũng không muộn."
Lời vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.
"Văn võ bá quan có nguyện ý không?" Lục Châu hỏi.
"Xin Cơ tiền bối yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ làm việc ổn thoả."
Hoa Trọng Dương vui mừng nói: "Nếu có văn võ bá quan trợ giúp, chuyện này sẽ vô cùng thuận lợi, cửu châu rất nhanh sẽ ổn định lại."
Lục Châu vuốt râu gật đầu:
"Chuyện của Thần Đô giao cho các ngươi. Nếu không quan trọng thì lão phu sẽ không hỏi đến."
Mọi người ở đây đều hiểu lão nhân gia người chỉ một lòng muốn tu hành. Nhân vật như vậy khinh thường làm những chuyện này.
Nói xong Lục Châu đứng dậy định rời đi.
Đúng lúc này, bên ngoài Đại Chính Cung chợt truyền đến âm thanh --
"Đồ nhi bái kiến sư phụ."