Lục Châu nhìn thấy sự ăn năn hối hận trong mắt Diệp Thiên Tâm.
Đáng tiếc đã muộn.
Diệp Thiên Tâm còn tưởng là sư phụ đến thăm mình, trong lòng nàng còn thầm vui sướng.
Nhưng mà…
Giọng Lục Châu rất đạm mạc. “Bản toạ có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời là được.”
“Đồ… Tuân mệnh.” Diệp Thiên Tâm vốn định tự xưng là ‘đồ nhi’, nhưng lại cứng rắn nuốt từ đó xuống.
“Ngươi điều tra chuyện Ngư Long thôn lúc nào?”
Diệp Thiên Tâm hơi ngẩn ra. Nàng vốn cho rằng sư phụ sẽ giáo huấn mình một trận, nhưng thật không ngờ điều sư phụ quan tâm lại là sự tình của Ngư Long thôn. Trong lòng nàng ngổn ngang đủ loại cảm giác, nghĩ ngợi một lúc rồi thành thật đáp: “Mười năm sau khi rời khỏi Kim Đình Sơn.”
“Làm sao ngươi biết được hồ sơ vụ án trong cung?”
“Có một số tỷ muội trong Diễn Nguyệt Cung là nữ thị vệ trong cung. Bọn họ quen thuộc quy củ và địa hình trong đó, tiến hành chuẩn bị cho việc đột nhập, tốn mất năm năm mới lấy được hồ sơ vụ án.” Diệp Thiên Tâm nói.
Trông nàng nói thì đơn giản nhưng thực chất lại hao phí mất năm năm mới lấy được hồ sơ vụ án, đúng là đã dốc hết vốn liếng.
Diệp Thiên Tâm tiếp tục kể: “Có lẽ vụ án đồ sát toàn bộ Ngư Long thôn chỉ là việc nhỏ trong mắt các đại nhân vật trong cung… nhưng toàn Ngư Long thôn có tất cả mấy trăm nhân khẩu đều bị…”
Vừa nhắc tới chuyện này, nàng lại cảm thấy kích động.
Lục Châu đạm mạc nói: “Cho nên đây chính là lý do ngươi ghi hận bản toạ?”
Diệp Thiên Tâm nghe vậy, đầu óc trở nên trống rỗng, cả người vốn còn ba phần tinh khí thần, sau khi nghe câu nói này của Lục Châu thì trong phút chốc đã trở nên ỉu xìu không còn tí sức sống.
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Diễn Nguyệt Cung có từng đến Độ Thiên Giang chưa?”
Diệp Thiên Tâm hồi đáp: “Diễn Nguyệt Cung từng đến Độ Thiên Giang mấy lần, bên trong cung từng nói Độ Thiên Giang có rất nhiều dị tộc, nhưng Diễn Nguyệt Cung đã tra mấy năm cũng không tra ra được dị tộc nào.”
Từ câu nói này có thể nghe ra nàng hình như không biết bản thân mình là Bạch Dân.
Tuy vậy, theo ký ức của Lục Châu thì Bạch Dân cũng chưa hẳn bị xem là dị tộc, mà là một nhóm người đặc thù trong số Nhân tộc của Đại Viêm. Nếu không Bạch Dân làm sao dám sinh sống cả đời ở Độ Thiên Giang?
Rõ ràng, bên trong cung chỉ dùng “dị tộc” làm cái cớ để nguỵ trang.
Thấy sư phụ vuốt râu trầm tư, Diệp Thiên Tâm đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, trán chạm hẳn vào sàn: “Đồ nhi nguyện chịu bị xử trí, cầu xin sư phụ nghiêm trị!”
“Ngươi đã nhìn thoáng hơn rồi.”
Lục Châu lắc đầu, trầm giọng nói: “Khi sư diệt tổ đương nhiên phải nghiêm trị, nhưng hiện tại chân tướng của vụ án Ngư Long thôn vẫn chưa rõ ràng, có lẽ Phạm Tu Văn chỉ là một quân cờ, nếu tra đến cuối cùng mà hung phạm vẫn là bản toạ… thì ngươi tính làm thế nào?”
“…”
Diệp Thiên Tâm ngây người.
Một cảm giác vô lực xông lên đầu nàng.
Chuyện đến nước này, nàng đã không biết nên tin tưởng ai.
“Giải nó vào Nam Các, không cho phép rời đi nửa bước.” Lục Châu phất tay.
Hai nữ tu Diễn Nguyệt Cung đành bất đắc dĩ gật đầu, đưa Diệp Thiên Tâm trở về.
Lục Châu quay lại Ma Thiên Các.
---------------
Ngày hôm sau, Lục Châu vẫn như trước, tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
Khi thời gian lĩnh hội Thiên thư ngày càng tăng, nội dung phần chữ đọc được trong quyển Thiên Thư Chi Nhân lại tăng lên không ít so với trước đây.
Chỉ là nội dung trong đó vẫn vô cùng thâm sâu khó hiểu.
Sau khi lĩnh hội được một khoảng thời gian, Lục Châu cảm thấy hiện tại tinh khí thần của hắn rất tốt.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Lục Châu lắc đầu, có lẽ việc lĩnh hội Thiên thư đã tiêu hao hết may mắn của hắn, thôi để khi khác lại rút thưởng vậy.
Điểm công đức còn lại không thể tiếp tục phung phí.
Bây giờ hắn chỉ còn lại một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, nếu lúc cần kíp vẫn cần điểm công đức để kịp thời bổ sung.
[Ting — Minh Thế Nhân hoàn thành nhiệm vụ điều tra Độ Thiên Giang, ban thưởng 100 điểm công đức.]
Nghe tiếng thông báo này, Lục Châu hoàn toàn không thấy bất ngờ.
Trên phương diện chấp hành nhiệm vụ, Minh Thế Nhân làm tốt hơn tất cả những người khác nhiều.
Chờ một lát chắc hẳn sẽ nhận được phi thư do Minh Thế Nhân gửi về báo cáo hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng kỳ quái là…
Lục Châu chờ đủ ba canh giờ nhưng chẳng thấy bóng dáng phi thư đâu.
Phi thư của Ma Thiên Các luôn sử dụng chim truyền tin, tốc độ bay của chúng không hề kém cạnh toạ kỵ cấp truyền thuyết, không thể nào ba canh giờ vẫn chưa bay đến nơi.
“Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, bảo hắn từ trong cung hiệp trợ điều tra chân tướng sự tình Ngư Long thôn. Nếu tra ra được chuyện này, tất sẽ có kiếm tốt cho hắn.” Lục Châu nói.
Lục Châu có một loại cảm giác, có lẽ Minh Thế Nhân đã gặp phiền phức.
Mà đó còn là phiền phức không nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Diên Nhi trở về cười nói: “Sư phụ, con đã gửi phi thư cho hắn.”
Trùng hợp ngay lúc ấy ——
Chu Kỷ Phong nhanh chân chạy vào đại điện Ma Thiên Các.
“Tứ - tứ tiên sinh bị thương rồi!”
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi: “Tứ sư huynh bị làm sao cơ?”
Trong lòng Lục Châu sinh nghi.
Lần trước bảo hắn đi thông tri cho Phạm Tu Văn, hắn giết mấy tên hắc kỵ vẫn không bị làm sao.
Vậy mà đi điều tra sự tình của Ngư Long thôn lại gặp chuyện, những bí mật đằng sau việc này quả nhiên vô cùng phức tạp.
Trên mặt Lục Châu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hắn lạnh nhạt vuốt râu nói:
“Nó hiện đang ở đâu?”
“Đã về tới chân núi, Phan Trọng đang dìu tứ tiên sinh lên.”
Không bao lâu sau.
Phan Trọng đưa Minh Thế Nhân vào trong đại điện.
Dáng vẻ của Minh Thế Nhân có chút giống với lúc vừa cùng hắc ám tứ kỵ Trần Trung Hạc đại chiến một trận.
Minh Thế Nhân quỳ rạp xuống đất nói: “Đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, đã tra được một chút manh mối ở Độ Thiên Giang.”
“Nói đi.”
“Ngư Long thôn bên dòng Độ Thiên Giang có rất nhiều quan binh tuần tra, chuyện này đã diễn ra suốt mười năm nay. Nhân lúc đêm tối, đồ nhi thăm dò Độ Thiên Giang, có phát hiện trọng đại.” Minh Thế Nhân nuốt nước miếng, “Bọn họ hình như đang vớt xác dưới sông!”
“…”
Mọi người trong đại điện đều cả kinh.
Độ Thiên Giang có dị tộc xuất hiện, chuyện này thực hư thế nào tạm thời không bàn tới, nhưng điều đó cũng không đáng để bọn họ phải đi vớt những xác chết đã chìm trong nước suốt bấy lâu nay, càng không đáng để làm việc đó trong suốt mười năm!
“Có biết mục đích vớt xác không?” Lục Châu hỏi.
“Đồ nhi đang định tiếp tục tra thì vô tình động phải cạm bẫy quỷ dị, không thể không lập tức trở về ngay trong đêm!” Minh Thế Nhân hữu khí vô lực đáp.
Lục Châu chậm rãi đứng lên, bước xuống bậc thang đi đến bên cạnh Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân quỳ sụp xuống: “Đồ nhi vô năng!”
“Ngẩng đầu lên.” Thanh âm Lục Châu cực kỳ uy nghiêm.
Minh Thế Nhân chậm rãi ngẩng đầu.
Quả nhiên, ở giữa mi tâm Minh Thế Nhân, Lục Châu nhìn thấy một đoá hắc sắc liên hoa!
“Vu thuật…”
Phan Trọng đứng cách hắn gần nhất, nhưng lúc đưa hắn trở về cũng không chú ý thấy điểm này… Hắn nghiêng đầu xem xét, quả đúng là vu thuật, không khỏi cảm thấy kinh hãi trong lòng.
“Khó trách tứ tiên sinh gặp phải ám toán, thì ra chính là vu thuật! Tu hành giả sử dụng vu thuật ở Đại Viêm cực kỳ thưa thớt, là người phương nào dám hãm hại tứ tiên sinh?” Phan Trọng kinh ngạc nói.
Lục Châu không trả lời câu hỏi của hắn mà nhìn sang Minh Thế Nhân: “Ở ven bờ Độ Thiên Giang?”
“Có khả năng trên bờ sông đều là cạm bẫy… Sư phụ, đồ nhi không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi một chút. Vu thuật này chỉ phong ấn sáu thành tu vi của đồ nhi, không có gì đáng ngại…”
Bị phong ấn sáu thành tu vi còn có thể đi suốt đêm từ Độ Thiên Giang về tới Kim Đình Sơn.
Không thể không nói, sức kiên trì và năng lực sinh tồn của Minh Thế Nhân mạnh kinh người.
Có đôi khi Lục Châu thầm nghĩ, Cơ Thiên Đạo lựa chọn đồ đệ thật sự chỉ dựa vào hai câu thơ kia thôi sao?
Người nào trong số đó cũng có thiên phú dị bẩm, lại còn phù hợp với câu thơ đó, không khỏi quá mức trùng hợp.
Phan Trọng khom người nói: “Đúng là vu thuật… phải mau chóng giải khai mới được, nếu không khi vu thuật càng lúc càng mạnh thì tu vi sẽ hoàn toàn biến mất, khi ấy muốn giải khai vu thuật, khó càng thêm khó.”