Lục Châu đứng đối mặt với thiên quân vạn mã. Lúc này ai cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể, giết được Cơ lão ma sẽ là vinh diệu bậc nào?
"Muốn giết lão phu?" Lục Châu nhìn về phía đám cấm vệ quân, trong đôi mắt thanh thuý ánh lên vẻ khinh thường.
"Giết ngươi chứ ai -- lúc này không giết ngươi thì chờ tới bao giờ?" Lưu Thương vung tay lên.
Mấy trăm tên cấm vệ quân chen chúc lao lên, trường kích trong tay đâm thẳng vào mặt Lục Châu.
Chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo cũng đồng loạt xông tới.
Sắc mặt Đoan Mộc Sinh biến hoa, vừa nâng Bá Vương Thương lên định cất bước lại bị Lục Châu vươn tay cản lại.
Trong mắt mười bảy vị trưởng lão hiện ra dị sắc. Dù không diệt được U Minh Giáo, chỉ cần giết được đại ma đầu đệ nhất đương thời thì hoàng thất đã xem như đại thắng.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nín thở khẩn trương. Cấm vệ quân càng lúc càng tiến đến gần.
Khi bọn hắn chạy đến trước mặt Lục Châu ...
"Dù ngưoi có ngàn vạn tính mệnh cũng phải đền mạng cho đồ nhi của lão phu !! "
Có thể giết được ngươi một lần thì sẽ giết được lần thứ hai.
Lục Châu nâng tay lên đánh ra một chưởng. Hắn không chia nhỏ lực lượng phi phàm ra để chiến đấu mà ngang nhiên tung chưởng, quả quyết dứt khoát không chút dây dưa!
Chưởng ấn màu xanh lam cao bằng thân người quét tới. Oanh!
Đại Trùng Hư Bảo Ấn đâm vào đám cấm vệ quân, mấy trăm người bị đánh bay ra ngoài. Chưởng ấn tiếp tục đâm về phía trước, phàm là đụng phải kẻ nào thì kẻ đó đều bị đánh lui ... chỉ trong chớp mắt chưởng ấn đã đến trước mặt Lưu Thương.
Trong Thập Tuyệt Trận vì sao lại có thể thi triển chưởng ấn?
"Chuyện này sao có thể?" Lưu Thương kinh hoảng nhấc tay.
Âm!
Hai tay hắn yếu ớt như một đứa trẻ bị chưởng ấn răng rắc bẻ gãy, chưởng ấn tiếp tục lao vào lồng ngực hắn, lôi kéo hắn bay vọt ra sau đâm sầm vào tường thành!
Sau đó chưởng ấn từ từ tiêu tán.
Lưu Thương bị đánh lún sâu vào trong vách tường, trong mắt tràn ngập nỗi kinh ngạc và sợ hãi.
Trong Hoàng thành, đám người U Minh Giáo, mười bảy vị trưởng lão và đám tu hành giả trung lập kia đều ngây người đứng trơ ra như phỗng.
Bọn hắn cho rằng mình bị hoa mắt hoặc gặp phải ảo giác, ai nấy đều hung hăng dụi mắt rồi trợn trừng lên nhìn lại lần nữa. Hoàng đế Lưu Thương dạng tay dạng chân hình chữ đại nắm trong vách tường, trên mặt chỉ còn tuyệt vọng.
Hoàng thành lập tức rơi vào yên tĩnh. Không khí trong Thập Tuyệt Trận bị đè nén đến mức khó thở, mọi người bắt đầu bị ù tai.
Giây phút yên lặng ngắn ngủi qua đi, trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện cùng một câu hỏi: Vì sao Cơ Thiên Đạo có thể thi triển chưởng ấn?
Sao bảo trong Thập Tuyệt Trận chúng sinh bình đẳng cơ mà?
Sao bảo nguyên khí bị ngăn chặn, ai cũng biến thành phàm nhân mà?
Sao bảo chiến đấu hoàn toàn dựa vào thân thể và man lực mà?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!