Các huynh đệ U Minh Giáo như bị thổi bay ba phần sĩ khí.
"Đừng hoảng hốt, trong Thập Tuyệt Trận, chúng sinh bình đẳng." Hoa Trọng Dương nói.
Thanh âm tuy không lớn nhưng lại có tác dụng trấn định. U Minh Giáo đã từng diễn luyện cách thức công kích trong Thập Tuyệt Trận vô số lần.
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn về phía tu hành giả bạch y trên đỉnh Hoàng thành. “Thập Tuyệt Trận đã mở, còn Lưu Thương đâu?"
Trên đỉnh Hoàng thành, tu hành giả bạch y xoay người lại, hạ mình hành lễ: "Tham kiến bệ hạ!"
Toàn bộ cấm vệ quân trong Hoàng thành đều quỳ xuống. "Tham kiến bệ hạ!"
Một toà long liễn từ trong Hoàng thành chậm rãi bay ra. Trên long liễn có một người mặc long bào, đầu đội vương miện xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Rốt cuộc cũng gặp mặt." Trên long liễn, Lưu Thương chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn Vu Chính Hải, nói bằng giọng thanh lãnh.
“Ta đã từng nói sẽ có lúc ta đứng trước mặt ngươi ... " Vu Chính Hải nói.
Hai người mặt đối mặt, xung quanh là hùng binh như kiến.
Lưu Thương giang tay, long bào phản xạ ánh nắng mặt trời tạo thành ánh sáng chói mắt.
"Trẫm đúng là đã xem nhẹ ngươi. Thế nhưng ngươi làm vậy ... đáng không?" Lưu Thương hỏi.
“Quân của ta đã đến tận Hoàng thành, ngươi nói xem có đáng hay không?" Vu Chính Hải hỏi lại.
Lưu Thương gật đầu, sau đó ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng. "Ngươi vẫn hệt như trước kia ... Ngu xuẩn, nông cạn!"
Vu Chính Hải cũng cười ha hả. Tiếng cười của hắn không chút kiêng nể, âm thanh vang dội.
"Vậy ta nên gọi ngươi là Bình An hay là Lưu Thương đây?"
Trong Thập Tuyệt Trận, toàn bộ Thần Đô đều lâm vào yên tĩnh.
Đại chiến suốt mấy ngày mấy đêm, gạch ngói đều tan nát, khói báo động tràn ngập trong thành, Thần Đô hoàn toàn mất đi vẻ phồn hoa ngày xưa, ngoại trừ tiêu điều và yên lặng ra thì chẳng còn gì nữa.
Vu Chính Hải không cần dùng nguyên khí, lời hắn nói cũng đã vang vọng khắp
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!