Lục Châu nâng tay chiếu Thái Hư Kính vào Hải Loa ... Trong kính hiện ra một toà pháp thân nhỏ.
"Lục Hào Ly Hợp."
Thấy cảnh này, ba vị trưởng lão đồng thời kinh hãi.
"Thiên phú của nha đầu này thật là hiếm thấy!"
“Vậy mà là Lục Hào Ly Hợp ... như vậy tu vi của nha đầu đã tới Thần Đình cảnh rôi.”
"Tu hành sau thang vao Thần Đình cảnh! Lão thân nghi ngờ việc ngươi là con người!”
Lời này vừa nói ra, Hải Loa bỗng nhiên lui về sau hai bước, ánh mắt mang theo vẻ sợ sệt nhìn về phía Tả Ngọc Thư.
Lục Châu nhớ toi pháp than màu đỏ của Hải Loa và bí mật về thân thế của nàng, bèn mở miệng nói: "Được rồi."
Đám người lập tức cúi thấp đầu.
“Hải Loa là đồ đệ của bản toạ, đương nhiên bản toạ phải che chở nàng. Sau này chuyện liên quan đến Hải Loa tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Đây là lần cuối cùng bản toạ nhắc nhở các ngươi."
Lời nói nhẹ nhàng nhưng có lực xuyên thấu rất mạnh. Ba vị trưởng lão lập tức khom người: "Cẩn tuân mệnh lệnh của Các chủ."
Trong lòng Phan Ly Thiên khẽ động. Chẳng lẽ ... nha đầu này thật sự là con tư sinh của Các chủ?
Khụ khụ khụ.
"Phan trưởng lão có nghi vấn gì sao?" Lục Châu đưa mắt nhìn sang.
Phan Ly Thiên sửng sốt, vội đáp: "Lão hủ tuyệt không có nghi vấn gì, chỉ là bị thiên phú của nha đầu này hù doạ một trận. Nếu Phan Trọng có thiên phú bậc này thì lão hủ có chết cũng nhắm mắt."
“Lão Phan, ngươi quá tham lam rồi. Thiên phú của Phan Trọng kỳ thực không tệ, Tam Âm Thức và Lục Dương Công của hắn đã khá thuần thục, trong nửa năm qua cũng đã khai nhị diệp, tin là không bao lâu nữa hắn sẽ kế thừa được bản lãnh của ngươi." Lãnh La cười nói.
“Khụ khụ ... Ngươi đang ghen tị với lão hủ có đúng không?" Phan Ly Thiên cười hắc hắc.
"Ta mặc kệ ngươi." Lãnh La hờ hững quay mặt đi.
Tả Ngọc Thư lườm Phan Ly Thiên một cái. "Ngay cả lão thân đây còn thấy mặc cảm trước nha đầu này, ngươi lại còn lấy Phan Trọng ra so sánh?"
Phan Ly Thiên vội vàng lắc đầu. "Được được được, lão hủ biết sai, lão hủ xin lỗi các vị mà."
Hắn không chịu nổi mấy trò châm chọc khiêu khích của hai vị trưởng lão nữa.
Lúc này, một nữ đệ tử đẩy xe lăn tới, Diệp Thiên Tâm ngồi trên xe lăn đi đến bên ngoài Đông Các.
"Lục sư tỷ!"
"Lục sư tỷ!"
Diệp Thiên Tâm tóc trắng xoá xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Ngoại trừ khí tức sinh mệnh có vẻ yếu ớt ra thì trạng thái của nàng xem như đã ổn định.
Diệp Thiên Tâm thấy Lục Châu, vội vàng đứng lên hành lễ: "Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!