Hai mươi người đứng lên, Lưu Thương chậm rãi đi xuyên qua đám người rồi quay lại một vòng. Sau khi dò xét, hắn khẽ gật đầu nói:
"Có biết vì sao trẫm gọi các ngươi đến không?"
Đám người lắc đầu.
Lưu Thương cao giọng nói: "Khắp thiên hạ này không có tu hành giả nào là không kính sợ Thần Đô, vì Thần Đô có Thập Tuyệt Trận thủ hộ. Nay phản quân ma đạo làm loạn khắp nơi, các ngươi chịu trách nhiệm dẫn đạo Thập Tuyệt Trận. Không có các ngươi, Thập Tuyệt Trận cũng không còn tác dụng. Trẫm phải đảm bảo an nguy cho các ngươi."
“Bệ hạ ... Việc này lẽ ra nên mang lên triều nghị luận. Thần Đô có rất nhiều cao thủ, lại có cấm vệ quân thủ hộ. Trong tình huống bình thường thì chúng ta không cần dùng đến Thập Tuyệt Trận." Vị trưởng lão đứng hàng đầu bên trái lên tiếng.
Vừa nói xong, ánh mắt Lưu Thương nhìn về phía hắn. "Ngươi cảm thấy không cần khai trận?"
"Thần chỉ là tin tưởng vào năng lực của cấm vệ quân."
"Nếu cấm vệ quân hữu dụng thì sao bát đại thống lĩnh lại chỉ còn có hai người?" Lưu Thương hỏi.
"Chuyện này ... "
Lưu Thương giang hai tay ra. "Trẫm gọi các ngươi tới không phải để các ngươi dạy trẫm làm việc."
Vù!
Phán Quan Bút đặt trên bàn đột nhiên lượn vòng bay tới, lấp loé hồng quang vạch qua cổ vị trưởng lão kia.
Xoẹt! Trưởng lão không có một chút năng lực phản kháng nào, lập tức ngã xuống.
Các trưởng lão còn lại đều biến sắc nhìn người nằm dưới đất, toàn thân không khỏi run rẩy.
"Ai còn dám nghi vấn?" Ánh mắt Lưu Thương lướt qua đám trưởng lão.
Bầu không khí trong Trường Thanh Diện trở nên yên tĩnh và đè nén đến khó
thở.
"Các ngươi là thần tử của trẫm, lòng lại hướng về đám phản quân?" Lưu Thương hờ hững nói.
Tội danh này quá lớn doạ cho tất cả mọi người phải đồng loạt quỳ xuống. "Thần không dám!"
Lưu Thương nhìn đám người quỳ trước mặt, bước lên mấy bước rồi nói: “Là vì Ma Thiên Các xuất hiện một vị cửu diệp?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!