Cát Lượng uỷ khuất kêu lên, sau đó miễn cưỡng bước tới mấy bước đến bên cạnh Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân gật gù. "Vậy mới được chứ."
Lục Châu phất tay. “Đi đi."
Minh Thế Nhân nhảy lên lưng Cát Lượng, nghiêm túc nói với Lục Châu: "Sư phụ, người yên tâm, có đồ nhi ở đây, nhị sư huynh nhất định sẽ không có việc gì! Ta thề với con ngựa của ngài -- "
Híííííí -
Cát Lượng nâng vó, bay lên không trung dung nhập vào mây rồi biến mất không thấy gì nữa.
Có lẽ động tĩnh Cát Lượng gây ra quá lớn nên các đồ đệ khác cũng đã đến tụ tập bên ngoài Đông Các từ lâu.
Chieu Nguyet, Chu Hồng Cong, Tieu Dien Nhi, Hải Loa và Đoan Mộc Sinh đồng loạt bước tới.
"Sư phụ, chúng đồ nhi nguyện ý đến Lương Châu cứu viện."
Lục Châu nhìn lướt qua đám đồ đệ, đạm mạc nói: "Neu that có lòng muốn hỗ trợ thì chăm chỉ tu luyện đi."
Chúng đồ đệ nhất thời nghẹn lời.
"Lão tam."
“Có đồ nhi.”
"Ngươi giám sát bọn hắn, tất cả đều phải tăng gấp đôi thời gian tu luyện."
"Đồ nhi tuân mệnh!"
Thần Đô, trong Trường Thanh Cung.
Lưu Thương đột nhiên mở bừng hai mắt. "Người đâu."
Một tên nội thường hầu rụt rè bước tới, còn chưa kịp quỳ xuống đã nghe Lưu Thương nói:
"Vì sao tháng này Bắc Đẩu Thư Viện không đưa tới mười viên Khai Diệp Đan?”
"Bẩm, bẩm ... bẩm bệ hạ, viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện Chu Hữu Tài nói đã dùng hết nguyên vật liệu. Hiện tại thư viện đang thu thập tài liệu để tiếp tục luyện chế, thế nên tháng này e là không có Khai Diệp Đan." Nội thường hầu đáp.
"Hừ!" Lưu Thương nhíu mày. "Trẫm đối đãi với hắn không tệ, hắn lại dám có tư tâm!"
Vật liệu trước nay vẫn do hoàng thất cung ứng, Lưu Thương nào phải người ngu, cần bao nhiêu vật liệu để luyện chế Khai Diệp Đan chẳng lẽ hắn không biết.
"Truyền muời vị trưởng lão Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện nhập cung."
"Tuân lệnh."
"Ngoài ra, tình hình U Minh Giáo thế nào rồi?" Lưu Thương hỏi.
Toàn thân tên nội thường hầu giật bắn, run rẩy nói: "Bẩm bệ hạ, thiên hạ cửu châu đã thuộc về U Minh Giáo, chỉ e không bao lâu nữa U Minh Giáo sẽ toàn lực tấn công Thần Đô!"
Nghe vậy, Lưu Thương đứng lên, tay chắp sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Xem ra trẫm đã xem nhẹ ngươi. Thôi được ... ân oán ngày xưa cũng đến lúc nên chấm dứt."
Hiện nay lòng người trong hoàng thành vô cùng bàng hoàng. Cửu châu đã bị U Minh Giáo khống chế, rất nhiều thái giám cung nữ đã lén lút chạy khỏi hoàng cung.
Nội thường hầu không biết hoàng đế dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, nhưng nghĩ tới hai đại thư viện nửa năm qua không ngừng cung cấp Khai Diệp Đan, trong lòng nội thường hầu khẽ động. Hẳn là bệ hạ đã có phương pháp thủ thắng.
Hắn không dám ở lại lâu, bèn cung kính rời đi.
Chiều hôm đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!