Lục Châu lâm vào suy nghĩ, vừa vuốt râu vừa bước xuống bậc thang, sau đó nhìn sang Minh Thế Nhân.
“Lão tứ."
“Có đồ nhi.”
"Ngươi đến Lương Châu một chuyến."
“A?"
"Không nguyện ý sao?" Lục Châu nhíu mày.
Minh Thế Nhân vội xua tay giải thích: "Không phải đồ nhi không muốn đi, chỉ là có hơi kinh ngạc. Đại sư huynh bảo chúng ta không nên nhúng tay vào việc của huynh ấy, đồ nhi chỉ sợ huynh ấy tức giận."
"Nơi đó là Lương Châu, không phải Thần Đô."
Lục Châu thở dài một tiếng. "Trong các ngươi, chỉ có ngươi làm việc là vi sư yên tâm nhất. Nhị sư huynh của ngươi luôn kiêu ngạo tự phụ, tính tình rất cứng đầu thích cậy mạnh. Vi sư không yên tâm."
Trong lòng Minh Thế Nhân hơi dao động. Hắn ngẩng đầu dò xét vị lão nhân trước mặt, nụ cười bất cần đời trên mặt cũng dần biến mất.
Lúc này hắn mới nhìn thấy biểu tình nghiêm túc trên mặt Lục Châu. Mỗi lời nói, mỗi cử động đều thể hiện sự quan tâm chân thành đến đám đồ đệ.
Ban đầu Minh Thế Nhân cho rằng đó là sáo lộ mới của sư phụ. Nay xem ra sư phụ thật sự đã thay đổi rồi.
Độ trung thành +1%.
Lục Châu thấy độ trung thành của Minh Thế Nhân tăng lên, bèn hỏi: "Ngươi có muốn đi không?"
Minh Thế Nhân quỳ một gối xuống, chắp tay nói: "Đồ nhi nguyện ý."
"Tốt." Lục Châu ngẩng đầu quát khẽ. "Cát Lượng."
Trên sườn núi Kim Đình Sơn, ngựa Cát Lượng ngẩng đầu hí lên một tiếng dài vui mừng rồi đạp không bay tới Đông Các, chậm rãi hạ xuống sân viện.
“Cát Lượng là ngựa tốt khó tìm, để nó mang ngươi đi."
Hííííí
Cát Lượng đáp lời như thể nghe hiểu ý Lục Châu.
Minh Thế Nhân lộ vẻ hưng phấn đánh giá ngựa Cát Lượng. Nghĩ đến cảnh tượng oai phong khi cưỡi toạ kỵ cấp truyền thuyết xuất hiện trước mặt mọi người, Minh Thế Nhân lập tức vô cùng chờ mong.
Cát Lượng đi đến trước mặt Minh Thế Nhân, cui đầu ngửi ngửi rồi hí lên một tiếng, sau đó liên tục lắc đầu.
" ... Ngươi lại còn ghét bỏ ta." Minh Thế Nhân cạn lời.
Lục Châu cũng không ngờ con ngựa Cát Lượng này lại là cái thứ xem mặt mà bắt hình dong, bèn hô:
"Bệ Ngạn!"
Bệ Ngạn từ trong rừng cây đạp mây mà đến, hạ xuống sân viện.