Khi nói lời này, từng câu từng chữ của Ngu Thượng Nhung đều tràn ngập tự tin. Thấy vẻ mặt Vu Chính Hải không được tự nhiên, Ngu Thượng Nhung bèn nở nụ cười.
"Thật xin lỗi, từ trước đến nay ta chỉ thích nói thẳng, nếu đại sư huynh nghe không xuôi tai thì ta nguyện bồi tội với huynh."
Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai, Hoa Trọng Dương: " ...
Thấy ba người đều im lặng không nói, Ngu Thượng Nhung hỏi: "Sao hả?"
Vu Chính Hải vừa định nói chuyện, Tư Vô Nhai đã lên tiếng trước: "Nhị sư huynh, Lương Châu không dễ thủ, huynh có nắm chắc không?"
"Chính vì không dễ nên mới thú vị."
“Vấn đề không phải ở chỗ đó, mà là huynh có thủ đoạn gì?"
Ý là, huynh mới lục diệp, làm sao thủ vững được Lương châu?
Đây cũng là suy nghĩ trong lòng Vu Chính Hải. Vốn huynh đệ hai người đã không hợp nhau, huống hồ gì nay Ngu Thượng Nhung lại chỉ mới lục diệp.
"Tự tin." Ngu Thượng Nhung đạm mạc đáp.
"Ách ... Tự tin của huynh bắt nguồn từ đâu?" Tư Vô Nhai vẫn cố hỏi.
"Kiếm trong tay."
Vụt! Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ bay tới trước mặt Ngu Thượng Nhung, trên lưỡi kiếm hiện ra quang mang màu đỏ nhạt.
Tư Vô Nhai: “ ... "
Nói chuyện quá tốn sức, nói mãi không thông.
Vu Chính Hải nghi hoặc nói: "Nhị sư đệ ... sao lại muốn giúp ta?"
“Đương nhiên không phải. Có hai lý do: một là dạo gần đây thật thàm chán không có gì làm nên ta muốn tìm chút việc, hai là U Minh Giáo đang hai mặt thụ địch, cuộc chiến ở Thần Đô hẳn là sinh tử chiến, nếu huynh gặp bất trắc thì ta sẽ không còn đối thủ, nhân sinh chẳng còn gì thú vị."
Trên mặt Vu Chính Hải không lộ ra biểu tình gì. "Nếu đệ thật sự xảy ra chuyện ta cũng không an lòng ... Đệ thật sự muốn tới Lương Châu?"
“Ý ta đã quyết."
Ngu Thượng Nhung đứng lên, lạnh nhạt xoay người rời đi. Vụt! Trường Sinh Kiếm lại trở vào vỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!