"Nếu thật là vậy thì chỉ có một mình Hoàng đảo chủ là bát diệp, sợ là không đủ ... ”
Đám người đều gật đầu đồng tình.
Thực lực U Minh Giáo tuy rằng đứng đầu Đại Viêm nhưng đại bộ phận đều đã tập kết quanh Thần Đô chuẩn bị tổng tiến công. Nếu lại điều binh lực tới Lương Châu thì việc đánh hạ Thần Đô sẽ càng thêm khó.
Cho dù không có dị tộc quấy nhiễu thì U Minh Giáo cũng đã rất khó chiếm được Thần Đô, huống chi là phải rút binh đi một nửa.
“Hiền đệ, đệ nghĩ xem còn biện pháp nào không, lúc này tuyệt đối không thể để dị tộc có cơ hội ngóc đầu lên." Vu Chính Hải nói. "Không phải đệ cũng có tai mắt trong dị tộc sao, nếu bọn hắn không có mâu thuẫn thì đệ cứ châm ngòi lên, chuyện này đệ am hiểu nhất mà."
Lời này nghe kiểu gì cũng không giống đang khen mà còn như đang chế nhạo Tư Vô Nhai.
"Đại sư huynh, muốn điều tra cũng cần thời gian, mâu thuẫn càng mãnh liệt càng cần phải sắp đặt lâu dài. Nhưng trận chiến ở Thần Đô đã cận kề ... Trừ phi -- " Ngữ khí Tư Vô Nhai trầm xuống. "Mời sư phụ toạ trấn Lương Châu."
Noi xong loi nay, Tu Vo Nhai đa chuẩn bị tinh than nghe Vu Chính Hải mắng một trận.
Với tính tình của Vu Chính Hải, thà rằng điều động toàn bộ binh lực Thần Đô đi cũng sẽ không đồng ý mời sư phụ xuất sơn.
Hoa Trọng Dương cũng rụt người về sau. Loại chủ đề nhạy cảm thế này hắn không tham dự thì hơn.
Khi hai người đều cho rằng Vu Chính Hải sắp nổi bão thì ...
Vu Chính Hải đột nhiên hỏi: "Sư phụ có đồng ý không?”
Tư Vô Nhai: “? ? ?"
Xấu hổ thật, ta cũng chỉ tuỳ tiện nói thôi mà.
Hơn nữa huynh vừa mới gửi phi thư chọc giận sư phụ, bây giờ mời sư phụ xuất sơn chẳng phải đang chọc cho sư phụ chửi sao? Không đánh huynh no đòn là may rồi đấy.
"Hiền đệ ... sao đệ không nói gì?"
Hoa Trọng Dương tiếp tục co rụt về sau. Hắn cảm giác nếu Giáo chủ thật sự phải mời Cơ tiền bối xuất sơn thì mình sẽ nằm không mà lãnh đạn mất.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng nghị sự chợt truyền đến một giọng nói ôn hoà
"Giao cho ta đi."
Giọng nói rất nhẹ nhưng lại rõ ràng truyền vào tai mọi người, nguyên khí rung động không sai một ly chứng tỏ người vừa tới cao thủ sâu không lường được.
“Kẻ nào?"
Ba người đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Thân ảnh kia từ trên không hạ xuống, chậm rãi đi vào phòng nghị sự.
Hắn đi ngược sáng, tay khoanh lại, trường bào tung bay, trên vai trái lộ ra một chuôi kiếm. Tuy không nhìn thấy mặt hắn nhưng Tư Vô Nhai vẫn rất dễ dàng nhận ra người này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!