Ba ngày sau, một chiếc phi liễn bay từ Lương Châu về đến thành Duyện Châu.
Ba chiếc cáng cứu thương được khiêng vào trong sân viện. Vu Chính Hải, Hoa Trọng Dương và Tư Vô Nhai đều tự mình ra nghênh đón.
Sắc mặt ba người nắm trên cáng đều trắng bệch không còn chút máu. Ngoại trừ Bạch Ngọc Thanh còn có ý thức thì Dương Viêm và Địch Thanh đều đã rơi vào hôn mê sâu.
Vu Chính Hải cau mày.
Cho dù hắn là Giáo chủ của một giáo, nhưng khi nhìn thấy các huynh đệ đã theo mình nhiều năm giờ lại có kết cục thê thảm thế này, tâm hắn vẫn loạn như ma, hoảng đến mất phương hướng.
"Giáo, Giáo chủ ... thuộc hạ vô năng!” Bạch Ngọc Thanh muốn ngồi dậy nhưng vì bị thương quá nặng nên chỉ có thể nhấc vai lên rồi lại ngã xuống.
Vu Chính Hải bước tới nhẹ nhàng vịn bờ vai hắn nằm xuống. Vu Chính Hải biết mình không thể hoảng loạn lúc này, tâm phải vững như bàn thạch.
"Các ngươi đã làm rất tốt." Vu Chính Hải áp chế cảm xúc khẽ nói.
Chiến tranh chính là như thế. Sẽ bị thương, sẽ đổ máu.
"Giáo chủ ... tướng quân Nhu Lợi Tạp La Nhĩ ... sau khi trùng tu đã là thất diệp! Phối hợp với vu thuật ... chúng thuộc hạ không địch nổi! Giáo chủ phải cẩn thận người này!" Bạch Ngọc Thanh hổn hển nói.
Trùng tu đến thất diệp ?!
Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương đều kinh ngạc.
Bạch Ngọc Thanh cố nén đau đớn nói: "Nửa năm qua, ba người thuộc hạ ngoại trừ trấn thủ Lương Châu Thành còn phái người đến điều tra dị tộc. Người Nhu Lợi thờ phụng Lang Vương, tỷ lệ sinh tồn sau khi trảm kim liên và tốc độ trùng tu của bọn hắn ... đề thăng rất nhanh, rất quỷ dị."
Vu Chính Hải đặt tay lên người Bạch Ngọc Thanh, nguyên khí yếu ớt tiến nhập vao cơ thể, dan dan ổn định lại khí tức cho Bạch Ngọc Thanh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!