"Lương Châu xảy ra chuyện rồi."
Hoa Trọng Dương hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp. "Ngụy Trác Ngôn cấu kết với người Nhu Lợi đánh lén thành Lương Châu. Dương Viêm, Địch Thanh và Bạch Ngọc Thanh tử thủ trong thành bị trọng thương!"
Nói xong, phòng nghị sự trở nên yên tĩnh.
Tư Vô Nhai va Hoa Trong Duong dều co thể cảm nhan được cơn phẫn nộ của Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải kiệt lực kềm chế, cố nén nộ hoa hỏi lại: "Thương thế của ba người bọn họ có nghiêm trọng không?"
"Bạch Ngọc Thanh còn đỡ, tu vi hắn cao nhất, cần tịnh dưỡng nửa năm. Còn Dương Viêm và Địch Thanh thì ... " Hoa Trọng Dương lắc đầu. "Chỉ sợ đời này bọn họ đều không đứng dậy nổi, tu vi có thể khôi phục hay không thì chưa biết."
Răng rắc! Nắm tay Vu Chính Hải nắm chặt lại.
"Đón bọn họ trở về."
“Thuộc hạ đã phái người đi đón, nhưng mà ... nếu đưa cả ba người về thì thế công ở thành Lương Châu sẽ càng mạnh, chúng ta nên làm như thế nào?" Hoa Trọng Dương lo lắng hỏi. "Thuộc hạ xin được đến trấn thủ Lương Châu Thành."
Vu Chính Hải không lập tức đáp ứng. Ngay cả tam đại hộ pháp còn bị trọng thương, một mình Hoa Trọng Dương đến đó chẳng khác gì là đi chịu chết.
Nhưng nếu không phòng thủ Lương Châu thì bọn dị tộc sẽ thừa cơ nhà vắng chủ mà xâm lược, đến luc đo Vu Chính Hải han sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
"Hiền đệ ... đệ có diệu kế gì không?" Vu Chính Hải nhìn sang Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai không trả lời ngay mà hỏi Hoa Trọng Dương. "Tình hình Ký Châu thế nào rồi?”
“Về cơ bản đã đánh hạ thành công, hiện tại chỉ còn lại Thần Đô."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!