Minh Thế Nhân giật mình, vội nói: "Đại sư huynh nói rất cảm tạ người đã đứng một bên uy hiếp đối thủ, nhưng mong người sau nay đung tiếp tuc nhung tay vao chuyện của huynh ấy nữa."
"Hỗn trướng!" Lục Châu mở miệng mắng.
Minh Thế Nhân vội vàng nói:
"Đúng vậy đó sư phụ, đại sư huynh thật là hỗn trướng mới dám nói chuyện với sư phụ như thế. Sư phụ người muốn làm cái gì thì làm, một đồ đệ như huynh ấy sao có thể đòi thế này thế kia. Sư phụ người đừng để ý tới huynh ấy, để đồ nhi gửi phi thư mắng một trận, nói cho huynh ấy biết cái gì gọi là sư đồ tôn ti!"
Lục Châu nhìn Minh Thế Nhân. "Nếu hắn đã thích khoe mẽ như vậy thì cứ để hắn khoe mẽ ... Vi sư sẽ mặc kệ hắn."
“Sư phụ bớt giận."
Tính toán thời gian chỉ còn lại chưa đến một tháng. Vu Chính Hải muốn đánh hạ Thần Đô e là không dễ dàng như vậy.
Lục Châu không tiếp tục nghĩ tới chuyện của Vu Chính Hải mà hỏi: "Tình hình của Diệp Thiên Tâm thế nào rồi?"
"Xem như ổn định. Chỉ là đồ nhi cảm thấy lục sư muội tiêu hao không ít tuổi thọ, không biết sau này có khôi phục được hay không. Nhưng giữ được tính mạng đã là rất tốt rồi, tâm thái của muội ấy cũng không tệ, tịnh dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa sẽ ổn. Hay là để đồ nhi gọi muội ấy đến?”
“Không cần."
"Vậy đồ nhi về gửi phi thư cho đại sư huynh ... Đồ nhi nhất định sẽ mắng đại sư huynh một trận, xin người yên tâm!" Minh Thế Nhân nói xong liền cung kính rời khỏi Đông Các.
Màn đêm buông xuống.
Trong thành Duyện Châu, Vu Chính Hải chắp tay đưa lưng về phía Hoa Trọng Dương.
Hoa Trọng Dương bẩm báo: "Trong thư tứ tiên sinh còn nói, bảo ngài ngàn vạn lần đừng gây chuyện với Cơ tiền bối, dù sao Cơ tiền bối cũng đã lớn tuổi rồi. Ngoài ra, muốn đánh hạ Thần Đô tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, việc này ngài nhất định phải nghĩ lại."
Tư Vô Nhai cười nói: "Tứ sư huynh thật đúng là diệu nhân."
Vu Chính Hải gật đầu. "Phi thư của vi huynh chắc chắn sẽ làm sư phụ tức giận. Nhưng mà ... vì chuyện sắp tới, vi huynh phải bất chấp thôi."
"Đại sư huynh, được sư phụ giúp đỡ không tốt sao? Vì sao phải ... " Tư Vô Nhai không lý giải được điều này.
Hắn biết đại sư huynh rất muốn có được thiên hạ này, vì mục tiêu này mà Vu Chính Hải đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Lúc trước đại sư huynh nghĩ trăm phương ngàn kế tránh né sư phụ, nay sư phụ đã cho thời gian nửa năm, lại còn ra tay uy hiếp hai đại thư viện, đây là chuyện tốt mới đúng, vì sao đại sư huynh lại cứ không vui?
Vu Chính Hải thở dài một tiếng, khẽ phất tay. "Hiền đệ lưu lại, những người khác lui xuống hết đi."
"Vâng."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!