Phan Ly Thiên nói: "Có lẽ do vừa rồi Các chủ chưa đột phá xong ... Lão hủ cũng từng như vậy, một lần đột phá tạo ra hai lần động tĩnh."
“Loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy, xem ra lần này Các chủ thu hoạch được không ít."
Lát sau, Đông Các lại yên tĩnh như trước.
Nhưng chỉ ngay sau đó một lát lại xuất hiện động tĩnh y hệt vừa rồi.
"Đây là ... " Guong mat mo của Phan Ly Thiên hoan toàn ngây ngốc.
"Lão Phan, ngươi cứ bịa nữa đi ... " Lãnh La quay đầu lườm hắn một cái.
"Sao có thể như vậy?"
Bốn người nghi hoặc nhìn về phía Đông Các, chẳng thể lý giải nổi.
Đợt ba động sinh cơ kết thúc, chỉ lát sau lại xuất hiện một đợt mới, cứ thế lặp đi lặp lại ...
Từ khi bắt đầu xuất hiện động tĩnh cho đến khi năng lượng sinh cơ trải qua lần ba động thứ mười, bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đã đờ đẫn cả người.
Không biết qua bao lâu, bốn người mới tỉnh táo trở lại. Tả Ngọc Thư đột nhiên mở miệng nói:
"Sinh cơ nhiều như thế, sao chúng ta không nhân cơ hội này mà thu hoạch? Bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc."
Ba người còn lại đồng loạt nhìn sang Tả Ngọc Thư.
Năng lượng sinh cơ khổng lồ hội tụ vào một chỗ, ít nhiều gì cũng đã bị xói mòn. Nói thẳng ra, Các chủ ăn thịt thì bọn họ muốn xem xem có thể húp miếng canh được không.
"Có đạo lý ... "
Nếu để năng lượng sinh cơ không thể hấp thu bị hao mòn bên ngoài thì thật lãng phí, chẳng bằng để người một nhà vớt vát chút canh thừa.
Thế là bốn vị trưởng lão đi tới Đông Các.
Nhìn thấy trên bầu trời đang không ngừng hội tụ sinh cơ, bốn người đưa mắt nhìn nhau rồi đi vào trong sân viện, ngồi xếp bằng hô hấp thổ nạp.
Năng lượng sinh cơ lướt qua người bọn họ rồi tiến vào trong gian phòng Lục Châu.
Thời khắc này Lục Châu không biết mình khiến các vị trưởng lão kinh ngạc đến chừng nào.
Hắn không lo lắng có ai đó đến quấy nhiễu mình tu hành. Sau những chuyện xảy ra lúc trước, mỗi khi Lục Châu bế quan, đệ tử Ma Thiên Các đều sẽ chủ động tránh đi.