Vu Chính Hải bất đắc dĩ thở dài. "Thôi được."
Đối với han mà nói thì đại nghiệp quan trọng hơn.
Tư Vô Nhai chính là đang lợi dụng điểm này để đánh lạc hướng Vu Chính Hải. Đương nhiên Tư Vô Nhai cũng biết người nhìn thấy pháp thân cửu diệp không chỉ có mình mình, nhưng với tình hình hiện tại thì không cần phải chủ động với với đại sư huynh để huynh ấy thêm phiền não.
Trên ngọn Song Thạch.
Đám người Lục Châu quan sát tình hình chiến đấu ở thành Duyện Châu. U Minh Giáo hoàn toàn chiếm được thế thượng phong.
Lục Châu không vội rời đi, hắn đang nghĩ tới lời Minh Thế Nhân vừa nói lúc nãy ... Lỡ như vị cao thủ cửu diệp kia vẫn còn đang ở trong hoàng cung thì sao?
“Cơ huynh, đại cục đã định, ta vốn còn tưởng rằng phải đến Duyện Châu một chuyến, xem ra không cần nữa rồi." Hoàng Thời Tiết nói.
"Hửm?" Lục Châu liếc mắt nhìn hắn.
"A ... phải, chúng ta chỉ đi ngang qua đây." Hoàng Thời Tiết lập tức sửa lời, đồng thời cũng cảm thấy mình làm chuyện dư thừa. Cửu diệp ở đây thì hắn có tới cũng chỉ để vỗ tay cho người ta mà thôi.
Lục Châu gật đầu nói: "Cũng không hắn là không cần ngươi."
"Cơ huynh cứ việc phân phó, Bồng Lai đảo sẽ toàn lực ủng hộ không tiếc bất cứ giá nào." Hoàng Thời Tiết đáp.
"Bảo tên đại đồ đệ của ngươi làm việc chăm chỉ một chút. Lão phu bảo hắn điều tra về nữ tử họ Lạc mà đến nay vẫn không có tin tức chính xác nào." Lục Châu mắng vốn.
"Chuyện này ... "
Hoàng Thời Tiết xấu hổ cười cười. “Hầy, tên nghiệt đồ này của ta trời sinh lười đến tận xương, lại còn cực kỳ láu cá. Nhưng về khoản điều tra thông tin thì đúng là hắn rất có năng lực, sau khi trở về ta sẽ đốc thúc hắn làm việc nghiêm chỉnh."
Lục Chau hai long gat đau, thay tình hình chien đau ở thanh Duyen Chau hoàn toàn nghiêng về một phía bèn mất đi hứng thú tiếp tục quan sát, thuận miệng hỏi:
"Tình hình Huyền Không đảo thế nào rồi?"
“Từ khi Cơ huynh dùng tay nâng đảo, trận pháp đã được chữa trị ổn thoả, năm đảo Bồng Lai đều ổn định trở lại. Cơ huynh dùng sức một người ngăn cơn sóng dữ, ta lại là đảo chủ Bồng Lai đảo, đương nhiên hiểu được có ơn tất báo." Hoàng Thời Tiết đáp.
Chu Hữu Tài kinh hãi nói: "Cơ tiền bối, chuyện ngài dùng tay nng đảo là thât?”
Minh Thế Nhân trợn trắng mắt. Cái tên này thật là thiểu năng, đầu óc như vậy sao có thể lên làm viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện nhỉ? Sớm biết như vậy thì lúc đến đó tìm Khai Diệp Đan hắn đã quơ hết toàn bộ đan được về.
Hoàng Thời Tiết khó chịu nói: "Chu viện trưởng, nếu không phải nể mặt Cơ huynh ở đây thì chỉ dựa vào câu nói này của ngươi, chúng ta không đội trời chung."
Chu Hữu Tài: “? ? ?"
"Cơ huynh có đại ân với Bồng Lai đảo, người khác chất vấn thì thôi, mà ngươi đường đường là Viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện lại không có chút khả năng phân biệt phải trái đúng sai nào à?"
Dùng tay nâng đảo, nghe qua thì có vẻ khó lòng tin nổi, nhưng chỉ cần suy nghĩ kỹ lại hoặc phái người đi điều tra thì sẽ biết ngay thật giả, cần gì phải chất vấn sau lưng người ta? Rõ ràng là có ý muốn châm ngòi quan hệ giữa Bồng Lai đảo và Ma Thiên Các. Hoàng Thời Tiết sao có thể tha thứ cho loại người như vậy.
Chu Hữu Tài vội vàng nói lời xin lỗi.
“Thật xin lỗi, khoảng thời gian này ta vẫn luôn chuyên tâm luyện đan, bề bộn nhiều việc nghiên cứu kim liên, không ngờ việc dùng tay không nâng Huyền Không đảo là có thật ... "
Nói xong, Chu Hữu Tài lại chắp tay với Lục Châu: "Không ngờ tu vi của Cơ tiền bối đã đạt tới tình trạng như vậy, bội phục bội phục ... "
Lục Châu đã quá quen với kiểu vỗ mông ngựa này, không mấy để tâm mà hỏi sang chuyện khác:
“Ngươi nghiên cứu luyện đan và kim liên đạt được thành tựu gì rồi?"
Câu hỏi này khiến Chu Hữu Tài lúng túng. Từ sau khi thời đại trảm kim liên mở ra, các hạng mục nghiên cứu đều bị xem là cơ mật, chỉ có đệ tử hạch tâm của thư viện và hoàng thất mới biết được, bình thường không tiết lộ với ai.
Thấy hắn ấp úng, Lục Châu thở dài nói:
"Nhớ ngày đó Bắc Đẩu Thư Viện lòng mang thiên hạ huy hoàng đến bực nào. Khi đó không có học sinh nào trong thiên hạ không ngưỡng vọng Bắc Đẩu Thư Viện. Đến nay mới có mấy trăm năm mà lại biến thành như thế này, tự mình cô lập, độc hành làm việc, nhắm mắt làm liều ... chẳng trách lưu lạc đến nước này."
Lời này khiến Chu Hữu Tài xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai.
Hoàng Thời Tiết nói: “Chu viện trưởng, ở trước mặt Cơ huynh thì có gì mà không nói được? Cơ huynh đã là cửu diệp, còn thèm khát mớ kinh nghiệm thô thiển của ngươi sao? Nếu được Cơ huynh chỉ điểm một lần thì còn hơn xa ngươi khổ tâm nghiên cứu mười năm.”
Lời này hoàn toàn rất có đạo lý. Bao nhiêu tuổi trẻ hậu bối đều phải chịu thua người có kinh nghiệm lão luyện. Tựa như việc đọc sách, thế gian này có muôn ngàn điển tịch, nếu thật sự chỉ cần đọc sách có thể hiểu được tất cả thì còn cần đến lão sư làm gì?