Vu Chính Hải khinh thường nói: "Ma Lộ Bình, nếu ngươi có gan thì ra đây chiến một trận với bản toạ."
Thấy Ma Lộ Bình xuất hiện, Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai đều yên lòng. Điều này có nghĩa là vị cao thủ vẫn luôn ẩn trong bóng tối để trợ giúp U Minh Giáo kia hiện tại đã an toàn.
Ma Lộ Bình nói: "Vu giáo chủ, nếu ngươi có gan thì phá tầng bình chướng này rồi xuống đây chiến với bản thống lĩnh.”
Song phương rơi vào thế ging co. Vu Chính Hải vừa định nói chuyện thì Tư Vô Nhai đã kéo hắn lại. "Sợ là Ma Lộ Bình có quân chi viện, việc đánh hạ Duyện Châu chúng ta cần phải bàn bạc lại kỹ hơn."
"Chi viện?" Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.
Tư Vô Nhai đáp: "Tuyên Tĩnh Vân và Vương Việt trấn thủ Thần Đô, hai người này cùng với mười vị trưởng lão của Bắc Đẩu Thư Viện nắm giữ Thập Tuyệt Trận ở Thần Đô nên sẽ không tuỳ tiện rời đi. Lưu Thương chưa bao giờ rời khỏi Thập Tuyệt Trận, cũng không có khả năng sẽ làm vậy ... Còn lại hai vị Viện trưởng thư viện và thống soái tam quân Ngụy Trác Ngôn thì rất có khả năng sẽ đến chi viện."
"Không phải đệ nói Ngụy Trác Ngôn là đồ giả sao?"
"Thật hay giả đâu còn quan trọng nữa, chủ yếu là hắn có thể hiệu lệnh được tam quân ... Cho dù hắn không có bản sự này thì cũng sẽ thật sự động lòng tham thôi." Tư Vô Nhai nói.
"Đồ hỗn trướng, nếu không nhờ sư phụ nâng đỡ thì hắn có được ngày hôm nay sao!”
“Lòng người khó dò." Tư Vô Nhai lắc đầu đáp.
“Cũng may hiền đệ nhắc nhở ta ... "
Vu Chính Hải đã tiêu hao không ít nguyên khí, muốn phá được tầng bình chướng cần phải đánh thêm một đoạn thời gian, đến lúc đó Vu Chính Hải đã không còn ở trạng thái đỉnh phong.
Vu Chính Hải bước tới rìa phi liễn, đứng từ trên cao nói vọng xuống:
“Ma Lộ Bình, bản Giáo chủ nể tình lão bách tính trong toàn thành còn chưa kịp di dời, hôm nay sẽ không phá bình chướng ... "
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!