Tên hắc kỵ kia không nói gì, bước vào trong bình chướng.
Năm người đều đeo mặt nạ nên nhìn không thấy biểu tình trên mặt.
Bọn họ để hắc mã dưới chân núi rồi bước trên bậc thang dẫn lên Ma Thiên Các.
Đi được nửa đường, Phạm Tu Văn đột nhiên dừng bước, thản nhiên nói: “Kẻ nào lén lén lút lút ở đây?”
Một bóng áo xanh vụt qua giữa các tàng cây. Tiểu Diên Nhi đứng trên một cành cây to nói: “Xấu quá.”
Nàng nói là “xấu” chứ không phải đáng sợ.
“Đại nhân… Ma Thiên Các này quá thiếu tôn trọng chúng ta! Có cần…”
Phạm Tu Văn đưa tay ngắt lời hắn.
Sau đó bọn họ tiếp tục leo núi.
Hắn có thể khoan nhượng việc Minh Thế Nhân giết bốn tên hắc kỵ, nếu chỉ vì một người nói lời nhục mạ mà nổi trận lôi đình thì hắn làm sao có thể đảm nhiệm vị trí thủ lĩnh hắc kỵ.
Năm đó khi còn đứng đầu trên Hắc Bảng, số người nhục mạ hắn nhiều không đếm xuể, những lời nhục mạ đó có khó nghe cỡ nào hắn cũng không để ở trong lòng. Nhiều năm ma luyện đã khiến hắn sớm nhìn thấu hết thảy.
Tiểu Diên Nhi xem xong liền le lưỡi làm mặt quỷ với Minh Thế Nhân rồi bay lên đỉnh núi.
Có thể thoải mái bay tới bay lui từ chân núi tới đỉnh núi mà không bị ước thúc chắc cũng chỉ có mình nàng. Ai bảo sư phụ sủng ái nàng nhất kia chứ.
Minh Thế Nhân bất đắc dĩ lắc đầu nói:
“Tiểu sư muội của ta vẫn luôn như vậy… các vị đừng tức giận.”
Phạm Tu Văn lạnh nhạt nói: “Không sao.”
Một lát sau.
Mọi người lên tới Ma Thiên Các, chậm rãi bước vào đại điện.
Minh Thế Nhân nhìn bao quát một lượt… phát hiện ra Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm cũng có mặt ở đây, chỉ là bọn họ có vẻ mệt mỏi ngồi trên ghế.
Ngoài ra còn có Chu Kỷ Phong, Phan Trọng và Đoan Mộc Sinh đứng bên trái.
Phạm Tu Văn một tay để sau lưng, sống lưng thẳng tắp.
Bốn tên thuộc hạ đứng thành hai hàng sau lưng hắn.
Trong đại điện trở nên yên tĩnh… ánh mắt mọi người tập trung về phía năm người này.
Phạm Tu Văn nhìn lão giả đang ngồi trên ghế chủ toạ.
Ánh mắt chạm nhau trong phút chốc, Phạm Tu Văn sinh lòng nghi hoặc… Có tin đồn đại kiếp nạn về thọ mệnh của Cơ Thiên Đạo sắp tới, tu hành giả chỉ có ngàn năm tuổi thọ, chỉ vài năm nữa thôi lão sẽ tan biến giữa thiên địa.
Phạm Tu Văn có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh mạnh hơn người khác nhiều… Lão nhân danh chấn thiên hạ trước mắt đúng là chỉ còn có khoảng mười năm tuổi thọ. Còn tu vi của lão thì hắn không cảm nhận được… Nếu cố cưỡng ép tìm hiểu sẽ bị xem là khiêu khích đối phương.
“Phạm Tu Văn… tham kiến Cơ lão tiền bối.” Phạm Tu Văn mở lời trước, không kiêu ngạo cũng không tự ti, không nhanh không chậm.
Bốn tên thuộc hạ đồng thời chắp tay.
Lục Châu không nhìn thấy nét mặt của bọn hắn. Mà gương mặt Lục Châu cũng rất bình tĩnh không nhìn ra hỉ nộ. “Ban toạ.”
Hai từ này có dụng ý rất rõ ràng.
Là từ người trên nói với người dưới, từ trên cao nhìn xuống.
Phạm Tu Văn ngồi xuống, chắp tay nói: “Nghe nói Cơ lão tiền bối muốn gặp ta… Ta không dám thất lễ, tự mình dẫn theo hắc kỵ cấp tốc phi ngựa đến Ma Thiên Các. Không biết Cơ lão tiền bối có gì chỉ giáo?”
Lục Châu vuốt râu, chỉ tay về phía Diệp Thiên Tâm: “Ngươi có nhận ra người này không?”
Phạm Tu Văn xuyên qua mặt nạ nhìn về phía Diệp Thiên Tâm sắc mặt trắng bệch đang ngồi trên ghế.
Hắn khẽ lắc đầu. “Không biết.”
Trả lời rất thẳng thắn.
Tiểu Diên Nhi thấy thế liền cười hì hì nói: “Đây là lục đệ tử của sư phụ ta, sư tỷ Diệp Thiên Tâm… á phi phi, là phản đồ!”
“Thì ra là lục đệ tử của Ma Thiên Các, thất kính thất kính.” Phạm Tu Văn nói khẽ.
Lục Châu gật đầu, bình tĩnh nói: “Ngươi có còn nhớ Ngư Long thôn?”
Phạm Tu Văn ngồi im bất động.
Khôi giáp nặng nề và chiếc mặt nạ hắc ám che đậy toàn bộ diện mục của hắn, khiến người ta nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì.
Phạm Tu Văn lắc đầu, tỏ ra không có ấn tượng.
Ngư Long thôn quá mức nhỏ bé, hắn thân là thủ lĩnh đội hắc kỵ, sao có thể nhớ kỹ một thôn xóm bé xíu như thế?
“Lão tiền bối tại sao lại hỏi về Ngư Long thôn?” Phạm Tu Văn hỏi.
“Diệp Thiên Tâm.” Lục Châu uy nghiêm gọi tên Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm trong lòng khẽ run, nàng miễn cưỡng ngồi thẳng người, thản nhiên nói: “Ngư Long thôn, toàn thôn có ba trăm năm mươi bốn nhân khẩu. Một trăm năm mươi năm trước bị người ta đồ sát.”
Nàng chỉ nói đến đó.
Sau khi Diệp Thiên Tâm rời khỏi Kim Đình Sơn đã đi điều tra việc này… Trải qua bao nhiêu trắc trở, kết quả lại tra ra được chuyện này có liên quan đến sư phụ nàng, cũng chính là Cơ Thiên Đạo, chủ nhân Ma Thiên Các danh chấn thiên hạ.
Phạm Tu Văn khẽ gật đầu nói: “Thì ra là thế, ta cũng rất lấy làm tiếc vì chuyện Ngư Long thôn bị đồ sát. Có điều…” Hắn nhìn về phía Lục Châu, “Đây chính là nguyên nhân lão tiền bối gọi ta đến?”
“Không sai.” Lục Châu bình thản nói.
“Có liên can gì đến ta?”
“Hồ sơ vụ án lưu giữ trong cung có ghi, người đồ sát ở Ngư Long thôn chính là bản toạ.”
Tuy không thấy được vẻ mặt Phạm Tu Văn.
Nhưng thân thể hắn vẫn có một chút động tĩnh.
Không rõ là do kinh ngạc hay là khẩn trương.
“Lại có chuyện này?” Phạm Tu Văn tỏ ra rất ngạc nhiên.
Khi Lục Châu nói tới chính mình.
Mọi người có thể cảm giác được rõ ràng, vẻ mặt Diệp Thiên Tâm có hơi mất tự nhiên.
“Hắc kỵ là thế lực Ám bộ của hoàng thất Đại Viêm, hồ sơ vụ án trong cung đương nhiên sẽ không ghi lại tên của hắc kỵ.” Lục Châu bình tĩnh nói.
Phạm Tu Văn chắp tay nói: “Chỉ tiếc là… hiện nay trong tu hành giới, người người đều biết hắc kỵ là Ám bộ của hoàng thất.”
“Hắc kỵ chưa từng đến Độ Thiên Giang sao?” Lục Châu hỏi lại.
Phạm Tu Văn đã biết trước hắn sẽ hỏi như thế.
Hắn là người thông minh.
Từ lúc nhắc tới chuyện của Diệp Thiên Tâm, hắn đã minh bạch Lục Châu muốn nói điều gì.
Phạm Tu Văn nở nụ cười, thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền khắp Ma Thiên Các.
“Chuyện của Ngư Long thôn… tạm thời để qua một bên. Ta đến Ma Thiên Các còn có một chuyện muốn thương lượng với lão tiền bối.”
“Nói.”
“Trong cung truyền lời.” Thái độ của Phạm Tu Văn đã biến thành cung kính. “Các hành vi trước đây của Ma Thiên Các, trong cung sẽ không so đo, bao gồm cả chuyện Minh Thế Nhân đánh giết bốn tên hắc kỵ đều có thể xoá bỏ. Chỉ có một điều kiện là ——”
Hắn ngừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía rồi nói: “Đó là từ nay về sau, trong vòng mười năm Ma Thiên Các không được can thiệp vào chuyện của hoàng thất Đại Viêm.”
Bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Mấy tên đồ đệ đưa mắt nhìn nhau.
Kể cả bốn tên thuộc hạ tâm phúc của Phạm Tu Văn đến giờ cũng mới biết được nhiệm vụ của thủ lĩnh trong chuyến đi này.
Cũng may nội dung nhiệm vụ lần này là như thế… Tu hành giả trong Đại Viêm thiên hạ đông đảo, cường giả như mây. Một số cường giả kiêng kỵ thế lực trong cung nên sẽ không dễ dàng nhúng tay vào mâu thuẫn bên trong hoàng cung, một số còn lại thì được chiêu mộ vào cung, trở thành thế lực của một đại nhân vật nào đó.
Phạm Tu Văn dừng lại một lát rồi nói bổ sung: “Hắc kỵ không muốn đối địch với Ma Thiên Các, cũng không có tư cách và thực lực làm vậy… Lời nói này hoàn toàn là thỉnh cầu của hắc kỵ, mong lão tiền bối thành toàn.”
Nói xong câu này, hắn cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Mọi người đều nhìn về phía Lục Châu, chờ hắn mở miệng.
Nhưng mà Minh Thế Nhân lại là người trước tiên cười ha ha: “Kẻ lúc trước đứng ở chỗ này ăn nói bừa bãi… đã cưỡi hạc về Tây. Sao hả, ngươi cũng muốn học theo hắn?”
Phạm Tu Văn chắp tay: “Không dám.”
Lục Châu vuốt râu nói: “Lãnh La.”
Hai tiếng này vừa nói ra, trong lòng Phạm Tu Văn khẽ động, cả người hơi cứng lại.
“Ngươi đang uy hiếp bản toạ?”