Lục Châu mở giao diện Thiên thư lên, chuẩn bị vào trạng thái lĩnh hội.
Tuy Lục Châu đã là Phạn Hải cảnh đả thông bát mạch, nhưng trên thực tế hắn không có tu vi đó, có chăng cũng chỉ là có khe rãnh mà không có nguồn nước.
Pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành giới hạn lượng nguyên khí thu nạp vào cơ thể, mà hắn lại không có phương thức thu hoạch điểm công đức nhanh hơn, nên giờ chỉ còn cách không ngừng lĩnh hội Thiên thư.
“Sư phụ, con đã gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm.”
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu không trả lời nàng. Có Giang Ái Kiếm phụ trách điều tra chuyện này thì vấn đề không lớn.
Chợt nhớ tới việc phải cho tiểu tử này một thanh kiếm, hắn khẽ lắc đầu…
Một thanh kiếm tốt không thua gì Thư Hùng Song Kiếm nào có dễ tìm như vậy.
Lục Châu nhìn chung quanh…
Ánh mắt hắn rơi vào thanh đại đao lần trước hắn dùng Vị Danh chém vào.
“Hả? Khe nứt?”
Lúc này hắn mới chú ý thấy khe nứt trên thanh đao.
Trong lòng âm thầm kinh ngạc, đây là do Vị Danh làm ra?
Hắn lấy cây đao ra khỏi kệ vũ khí, kiểm tra một chút. Phẩm chất của thanh đại đao vẫn còn, dù sao thanh đao này vẫn là hàng chất lượng, không thể chỉ vì nứt một đường mà không còn dùng được nữa.
“Vị Danh Kiếm… lợi hại như vậy sao?” Lục Châu không tin tưởng lắm.
Muốn biết thực hư, cứ thử là được!
Tay phải nhấc lên, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện Vị Danh Kiếm.
Lục Châu không hề nghĩ ngợi, tiện tay vung kiếm lên.
Keng!
Vị Danh Kiếm và đại đao lại lần nữa xảy ra va chạm.
Hắn kiểm tra Vị Danh Kiếm, vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn hại!
Lại kiểm tra thanh đại đao…
Lục Châu chú ý thấy nơi bị Vị Danh Kiếm xẹt qua đã xuất hiện một khe nứt nhỏ.
“Đây…”
Hắn cảm thấy Vị Danh Kiếm không phải rác phẩm, nhưng cũng không thể lợi hại tới mức này. Bảo đao hoàn mỹ như vậy mà chỉ xoẹt một cái đã bị nứt ra.
Lục Châu rất hài lòng… thì ra đồ vật này không phải hàng phế phẩm.
Hắn vung tay lên, Vị Danh Kiếm biến mất.
Có lẽ là do vừa đột phá tu vi nên uy lực của Vị Danh Kiếm cũng tăng lên. Phạn Hải cảnh bát mạch dù yếu nhưng vẫn mạnh hơn Ngưng Thức cảnh nhiều.
Lục Châu tiếp tục tìm kiếm vũ khí.
Đủ thứ vũ khí được bày biện trên kệ, do bị cất giữ quá lâu mà phủ đầy bụi bặm.
Hắn phất tay, nguyên khí thổi tới phủi sạch tro bụi.
“Đây là…”
Một cây thương có tạo hình kỳ lạ.
Dài khoảng một trượng ba thước, mũi thương và cán thương đều được làm từ thép nguyên chất.
Trên cán thương dài có khắc hình một con rồng bay lượn trông rất đẹp.
Lục Châu cầm thương lên, nó nặng vô cùng, phải đến trăm cân!
Cũng may tu hành giả đã tu Thối Thể đều có thể sử dụng vũ khí nặng trăm cân như thế này.
[Ting — thu hồi vũ khí Bá Vương Thương, đề nghị mục tiêu nhận chủ: Đoan Mộc Sinh.]
Lục Châu hồ nghi nói: “Đoan Mộc Sinh?”
Cây Bá Vương Thương này có đầu thương to, trọng lượng lớn, sử dụng vũ khí này trông rất uy phong.
Lão già như Lục Châu chỉ thích hợp dùng tay chỉ điểm giang sơn… hoàn toàn không thích hợp sử dụng loại vũ khí như thế này.
Mà bản thân hắn lại thích Vị Danh Kiếm hơn. Vị Danh Kiếm còn có thể biến ảo thành các loại vũ khí khác, chức năng và tác dụng tốt hơn nhiều.
Lục Châu chợt nhìn thấy trong góc còn có một thanh kiếm dựng trên mặt đất.
Thông thường những thứ bị quên lãng không gây chú ý đều là bảo bối.
Hắn nhặt kiếm lên, rút kiếm ra khỏi vỏ…
“Hảo kiếm!”
Vừa mới khen xong.
Răng rắc…
Thanh kiếm gãy làm đôi.
“Khụ khụ…” Mặt mo Lục Châu đỏ ửng, hắn tức giận ném “bảo kiếm” xuống đất.
Giòn như giấy, đụng một cái đã gãy, cái thứ rác rưởi này sao lại đem cất trong mật thất cơ chứ?
Lục Châu lập tức mất hết hứng thú với đống vũ khí còn lại trong phòng.
Về phần Giang Ái Kiếm thì để sau này tính, dù sao hắn cũng không hứa hẹn thời gian giao kiếm.
Hắn cũng không có thời gian tìm tìm kiếm kiếm, hôm nào gọi mấy đứa nghiệt đồ vào sửa sang lại nơi này một chút mới được…
Sau đó hắn quay về chỗ cũ, ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.
-----------------
Sáng hôm sau.
Tiểu Diên Nhi nhảy chân sáo vào Ma Thiên Các.
“Sư phụ, cái tên không biết xấu hổ đã hồi âm rồi.”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn nàng. “Đọc.”
Tiểu Diên Nhi hắng giọng, bắt chước theo kiểu nói chuyện thầm thì của Giang Ái Kiếm:
“Thứ nhất, tu hành giới tạm thời không tra được sự tình Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang bị đồ sát, nhưng hồ sơ vụ án trong cung có một chút manh mối. Theo kết quả điều tra, kẻ cầm đầu vụ này là Cơ Thiên Đạo, cũng chính là ngài đó.”
“Thứ hai, sơ bộ điều tra xác nhận được tập hồ sơ đã bị người ta động tay động chân, hiện tại kẻ có hiềm nghi lớn nhất chính là thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn. Hắc kỵ sĩ do Hoàng đế trực tiếp chưởng quản, là thế lực Ám bộ của cấm vệ quân.”
“Ngoài ra ta còn tặng thêm cho ngài hai tin tức sau: một là, Nhữ Nam thành Triệu Sóc đã khai ra thân phận chân thật của người nhưng không ai tin; hai là, lão tiền bối đừng quên kiếm của ta nha… Ha ha ha!”
Phần trước xem như là có quy củ.
Nhưng đến phần sau… tiếng cười của nữ hài tử chưa trưởng thành Tiểu Diên Nhi khiến hắn cảm thấy quai quái.
Mà thôi… việc đó không quan trọng.
Giang Ái Kiếm quả là một nhân tài.
Nhanh như vậy đã có thể tra ra được thông tin…
“Hắc kỵ… Phạm Tu Văn?” Lục Châu thì thào nhắc lại cái tên này.
“Sư phụ… có phải người này rất lợi hại không?”
Lục Châu không trả lời câu hỏi của Tiểu Diên Nhi.
Trong trí nhớ của hắn tựa hồ cũng không có một nhân vật nào như vậy… Hẳn là một kẻ không mấy tiếng tăm.
“Gọi lão tứ tới đây.”
“Dạ.”
Tiểu Diên Nhi mơ hồ đi vào động diện bích tìm sư huynh.
Không lâu sau, Minh Thế Nhân chạy tới, vẻ mặt nịnh nọt.
Sư phụ gọi hắn làm gì cũng là chuyện tốt! Cái động diện bích hối lỗi ấy hắn không muốn ở thêm một phút nào nữa!
“Sư phụ vạn an!” Minh Thế Nhân hành đại lễ.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Vi sư có một nhiệm vụ giao cho ngươi.”
Minh Thế Nhân nghe vậy liền đại hỉ, cất cao giọng nói: “Xin sư phụ phân phó!”
Lục Châu hỏi: “Ngươi có biết thủ lĩnh hắc kỵ, Phạm Tu Văn?”
“Không quá rành… người này hình như là quan gia, không có bao nhiêu quan hệ với tu hành giới.”
“Ngươi đi nói với người này, vi sư muốn gặp hắn.” Thanh âm Lục Châu rất nhẹ rất nhạt.
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Minh Thế Nhân cung cung kính kính lĩnh mệnh, cả người sảng khoái, hai mắt toả sáng!
Nhiệm vụ này, ta thích!
Minh Thế Nhân lập tức lao vụt ra khỏi Kim Đình Sơn như một mũi tên.
Hắn vừa mới đi.
Tiểu Diên Nhi lại nhìn thấy trên bầu trời Ma Thiên Các xuất hiện chim truyền tin.
“Phi thư!”
Tiểu Diên Nhi vẫy tay, chim truyền tin nhanh chóng nhả thư xuống rồi lách mình biến mất vào không trung.
“Sư phụ… lại là phi thư của Giang Ái Kiếm!”
“Đọc.”
“Thật xin lỗi… vừa rồi hết giấy, ta xin bù thêm một tin tức: Phạm Tu Văn tên thật là Lãnh La, ngoại hiệu Lãnh Diện Diêm La… Ba trăm năm trước là người đứng đầu trên Hắc Bảng. Lão tiền bối, hẳn là người hiểu rõ người này hơn ta, vãn bối sẽ không dài dòng giới thiệu!”
Sau khi đọc thư xong.
Tiểu Diên Nhi hầm hừ mấy tiếng, ghét bỏ vo tròn phong thư lại, nắm tay nhỏ nắm chặt, tờ thư truyền tin kia lập tức hoá thành bột mịn… Giọng điệu của Giang Ái Kiếm luôn làm cho nàng bực mình.
Chuyện của ba trăm năm trước sao nàng biết được, bây giờ nàng còn chưa đủ mười sáu tuổi đâu!
Nói thế nào đi nữa thì kẻ có thể sống lâu như vậy, lại còn làm thủ lĩnh hắc kỵ, tu vi hẳn là không thấp.
“Lãnh La…” Trong não hải Lục Châu xuất hiện ký ức về người này. “Là hắn?”
“Sư phụ… người này là ai vậy? Lời của Giang Ái Kiếm không đáng tin đâu!”
Lục Châu lắc đầu.
Những chuyện này vốn không ảnh hưởng gì đến lợi ích của Giang Ái Kiếm, hắn không cần thiết phải nói láo.
“Lão tứ bây giờ đang ở đâu?”
“Với tốc độ của sư huynh thì chắc đã rời khỏi bình chướng…”