Giang Ái Kiếm thầm kinh hãi, không dám tin nhìn Lục Châu.
Tim hắn thót lại, hai chân mềm nhũn.
“Cơ lão tiền bối… người… người đang nói gì thế, sao ta nghe không hiểu…” Giang Ái Kiếm gượng cười.
Lục Châu chậm rãi đáp: “Ngươi đến từ trong cung.”
Hắn dùng ngữ khí trần thuật để nói ra chứ không phải nghi vấn, vì đã chắc chắn thân phận của Giang Ái Kiếm.
Tim Giang Ái Kiếm như rơi ra ngoài, hắn miễn cưỡng nở nụ cười cứng ngắc: “Ta sao có thể là người trong cung được…”
Lục Châu không thèm phản bác lời hắn.
Giang Ái Kiếm là người thông minh, nói chuyện với người thông minh không cần phải nhiều lời.
Hắn biết hoà thượng Đại Không Tự muốn làm gì, hắn biết chuyện sẽ xảy ra ở thịnh điển, hắn biết Trác Bình là người trong cung… Quan trọng nhất là lúc ở trên xe ngựa, hắn đã nói người trong cung đến rồi.
Loại người gì có thể biết chuyện của Thánh đàn rõ như trong lòng bàn tay?
Thậm chí cũng biết rõ ràng mưu đồ sau lưng của người trong cung?
Lục Châu để Minh Thế Nhân cưỡi Bạch Trạch rời đi, bản thân mình ở lại đây… nhưng vị cao thủ trong cung kia chưa từng xuất hiện! Hiển nhiên là kẻ đó rất nhanh đã nhận ra thân phận của hắn nên không dám dính líu tới.
Điều này đủ để chứng minh… có người vẫn luôn một mực truyền tin tức cho bọn họ, thông báo về việc của nữ ma đầu Chiêu Nguyệt.
Nhất là khi Giang Ái Kiếm biết hắn là chủ nhân Ma Thiên Các, hoàn toàn bối rối, đánh gãy kế hoạch trong cung, hắn luống cuống.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy Giang Ái Kiếm là người trong cung.
“Từ trước đến nay thái độ làm việc của lão phu đều rất rõ ràng… Ngươi là người thông minh, hẳn là minh bạch ý của lão phu.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Giang Ái Kiếm trầm mặc.
Nói quanh co vòng vèo, thừa nước đục thả câu cũng chỉ là lãng phí thời gian của nhau.
Giang Ái Kiếm than nhẹ một tiếng: “Cơ lão tiền bối có nhãn lực thật tốt.”
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng không nói gì.
Giang Ái Kiếm tiếp tục nói: “Nhưng lão tiền bối chỉ đoán đúng phân nửa… Ta đúng là đến từ trong cung, nhưng đó là chuyện của quá khứ, ta đã sớm rời khỏi nơi đó. Trong hoàng cung chuyện thị phi rất nhiều, không thích hợp với người như ta.”
Nói xong hắn thở dài một hơi, không còn dáng vẻ cười đùa tí tửng trước đó.
“Trong hoàng cung nếu không phải là lục đục với nhau thì cũng là ngươi lừa ta gạt… Lão tiền bối, ta nói những lời này, người tin không?”
Hắn cảm thấy đột nhiên mình lại nói những lời này với lão ma đầu, hẳn là ông ta sẽ chẳng thèm tin đâu.
“Lão phu tự có phán đoán.” Lục Châu đáp lại bằng một đáp án lập lờ nước đôi.
Giang Ái Kiếm bất đắc dĩ lắc đầu: “Mỗi người đều có chí riêng, ta thích thế giới bên ngoài, thích được tự do tự tại, vô câu vô thúc. Bằng hữu của ta thì lại thích tiếp tục ở trong cung, lúc không có chuyện gì làm sẽ cùng ta uống rượu ngắm hoa, nhân tiện chia sẻ một chút tin tức trong cung.”
Nói tới đây.
Mọi chuyện cũng dần dần trở nên hợp lý.
Nếu không một tán tu như Giang Ái Kiếm sao có thể nắm rõ những kế hoạch trong cung như lòng bàn tay?
“Đáng tiếc, một số bằng hữu của ta muốn rút chân ra cũng đã muộn. Một số khác vẫn còn trầm mê trong quyền lực, một số thì đã chết rồi…” Giang Ái Kiếm nhẹ nhàng nói.
Lục Châu cất lời: “Sinh tử của bọn họ không liên quan gì đến lão phu.”
Giang Ái Kiếm gật gật đầu. Đúng là như thế.
Chuyện của người trong hoàng cung phức tạp hơn bên ngoài nhiều.
“Lão tiền bối, ngài cũng đã biết thân phận của ta… vậy ước định trước đó giữa chúng ta có phải đã hết hiệu lực rồi không?” Giang Ái Kiếm hít sâu một hơi, thận trọng hỏi.
Giang Ái Kiếm rất tiếc mệnh.
Khi nói ra lời này hắn vẫn luôn một mực đề phòng Lục Châu. Hắn không dám xác định lão đầu bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh này liệu có ra tay với mình hay không!
Lục Châu lạnh nhạt lắc đầu: “Ngươi cứ làm thử xem.”
“…”
Chiếc thuyền giặc này sợ là hắn không leo xuống được rồi.
Nội tâm Giang Ái Kiếm rất là cạn lời, hắn thẽ thọt nói: “Nhưng mà, nếu để người khác biết được thì mạng nhỏ này của ta… còn giữ được sao?”
“Lão phu mặc kệ những chuyện này.” Lục Châu nói.
Giang Ái Kiếm ngươi biết bảo mệnh như thế, còn cần người khác giúp cái gì?
“…”
Lục Châu xoay người lại đối diện với Giang Ái Kiếm nói: “Chỉ cần ngươi không đối nghịch với Ma Thiên Các thì ngươi làm gì lão phu cũng không hỏi đến.”
Nhân tài đặc thù đương nhiên phải cho hắn nhiều tự do hơn.
Lục Châu lại nói: “Ngươi đến từ trong cung, hẳn phải hiểu rõ tác phong làm việc của Ma Thiên Các.”
Giang Ái Kiếm gật gật đầu, thở dài nói: “Thôi được… vậy còn thanh kiếm tốt mà lão tiền bối hứa hẹn với ta…”
“Đương nhiên sẽ có.”
Giang Ái Kiếm ôm trường kiếm, búng tay đánh tách một cái: “Vậy cứ quyết định như thế.”
Lục Châu hài lòng gật đầu… Hắn nhẹ nhàng phất tay áo, toạ kỵ Bệ Ngạn băng băng chạy tới.
“Chuyện trong cung lão phu không thèm để ý tới. Nhưng nội đấu của bọn họ tốt nhất đừng liên luỵ đến Ma Thiên Các.” Lục Châu vừa nhảy lên lưng Bệ Ngạn vừa nói.
Tiểu Diên Nhi lè lưỡi làm mặt quỷ với Giang Ái Kiếm rồi cũng nhảy lên lưng Bệ Ngạn.
Giang Ái Kiếm chắp tay không nói gì.
Bệ Ngạn ngự không bay lên, phi hành như điện xẹt về phía Ma Thiên Các.
Cũng chính lúc này, Giang Ái Kiếm mới ngả người ngồi phịch xuống đất.
Điều khiến hắn không ngờ tới là lão tiền bối lại không hỏi gì đến chuyện trong cung.
Như thế cũng tốt, rất nhiều chuyện hắn cũng không dám nói ra.
----------------
Trên đường cưỡi Bệ Ngạn ngự không phi hành.
Lục Châu kiểm tra bảng Hệ thống, điểm công đức đã tích luỹ được đến 5.010 điểm… Thu hoạch được một tên tai mắt chỉ có thêm 500 điểm công đức. Nhưng nói chung cũng không tệ lắm, dù sao đây cũng chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi… loại người như Giang Ái Kiếm không thích hợp làm bộ hạ để sai sử.
“Sư phụ… thật sự không tới Thần Đô sao?” Tiểu Diên Nhi thì thầm.
Lục Châu thấp giọng răn dạy: “Nha đầu con chỉ biết ham chơi.”
Tiểu Diên Nhi lầm bầm trong miệng: “Sư phụ, tên Giang Ái Kiếm kia không đáng tin.”
“Vi sư biết.”
“Hắn là người trong cung, bán mạng cho đại nhân vật trong đó, sao có thể cam tâm làm tai mắt cho sư phụ?” Tiểu Diên Nhi thầm nói.
“Lắm lời.”
Lục Châu lại cốc đầu nàng.
Tuy vậy Lục Châu cũng có chút cảm thán, Tiểu Diên Nhi có thể nghĩ được như vậy đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia rồi.
-----------------
Cùng lúc đó.
Ở tổng bộ Mãnh Hổ Cương.
Người đang ngồi ngay ngắn trên vương toạ không phải Tà Vương Chư Hồng Cộng khiến người nghe tên đã sợ mất mật, mà là Giáo chủ Ám Võng Tư Vô Nhai.
“Thất sư huynh, mạng lưới tình báo của huynh trải rộng khắp thiên hạ, tin tức sưu tập được luôn luôn đáng tin… nhưng cái tin truyền về từ Thánh đàn có phải là có vấn đề rồi không? Sao có thể có cao tăng Phật môn xuất hiện được cơ chứ? Đại Không Tự Không Huyền giỏi lắm là Nguyên Thần cảnh tứ diệp, hắn có thể ở trước mắt chính đạo và ma đạo mang Chiêu Nguyệt đi thật sao? Có nói thế nào ta cũng không tin đâu!” Chư Hồng Cộng nói.
Tư Vô Nhai thản nhiên đáp: “Không phải là Không Huyền. Hắn bị cao tăng Phật môn giết chết rồi.”
“Không Huyền chết rồi? Chuyện này sao có thể?!” Chư Hồng Cộng kinh ngạc nói.
“Mạng lưới tình báo của ta luôn đáng tin cậy… nhưng đám lừa trọc Đại Không Tự kia tung chiêu Phạn Âm Nhập Mộng khiến người của ta không cách nào đến gần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa… Nhưng từ mô tả của bọn họ, có thể sử dụng Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn thì nhất định là cao tăng Phật môn!”
“Không Huyền chết trong tay người một nhà… chuyện này sao ta nghe có chút hoang đường.” Chư Hồng Cộng gãi đầu.
Ngay lúc hai người đang thảo luận sự tình.
Một tên tu hành giả mặc ám bào bước nhanh vào, quỳ một gối xuống nói: “Bẩm báo Giáo chủ, Kiếm Si Trần Văn Kiệt đã bị Kiếm ma tiền bối giết chết.”
“Đã biết.” Tư Vô Nhai không ngạc nhiên chút nào, còn Chư Hồng Cộng thì trợn mắt há mồm.
“Giáo chủ, thuộc hạ còn có một chuyện muốn báo cáo.”
“Nói.”
“Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình đã xuất quan!”
Tư Vô Nhai bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng: “Đột phát rồi?”
“Thuộc hạ không biết!”
“Ma Sát Tông có động tĩnh gì không?”
“Tạm thời vẫn chưa có động tĩnh.”
“Nếu có bất kỳ dị động gì, lập tức hồi báo.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”