Dáng vẻ hốt hoảng của Triệu Sóc khiến Minh Thế Nhân chú ý.
Người thông minh như hắn lập tức hiểu ra, đứng ngăn trước mặt Lục Châu: “Sư phụ… có cần giết người này không?”
Giang Ái Kiếm nghe vậy liền chột dạ lui về sau một bước.
Bàn tay Lục Châu vỗ vỗ lên vai hắn… Vô dụng, chạy không kịp rồi. Hai chân Giang Ái Kiếm mềm nhũn, hắn ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt cầu xin.
“Ta hối hận… ta có tội… mắt ta mù không thấy thái sơn… Các vị đại lão, cầu xin các vị xem ta là quả rắm, thả ta đi được không?” Giang Ái Kiếm liên tục chắp tay.
Tiểu Diên Nhi cảm thấy vô cùng hả giận: “Mặt ngươi dày như vậy, để ta xem sư phụ ta giáo huấn ngươi như thế nào!”
Minh Thế Nhân xoay người lại, nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm, miệng hỏi: “Sư phụ, có cần giết người này không?”
“…”
Có thể nghĩ tới chuyện gì khác ngoài giết người không hả?!
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu vẫn tỏ ra như thường, nhìn sang Minh Thế Nhân chậm rãi nói: “Không nên rêu rao như vậy.”
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ dạy phải.”
“Có tin đồn nói ngươi bắt không ít tiểu cô nương nhà lành, thật có việc này?” Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân lại lần nữa quỳ xuống đất, một ngón tay dựng thẳng thề thốt nói: “Đồ nhi oan uổng! Người là do bọn mã tặc bắt, đồ nhi đúng lúc đi ngang nhìn thấy nên cứu bọn họ! Đồ nhi là đang thay trời hành đạo, hành hiệp trượng nghĩa, là làm việc thiện mà!” Hắn cố ý nói rất lớn tám chữ ‘thay trời hành đạo, hành hiệp trượng nghĩa’.
Những người đứng cạnh nghe được đều nhíu mày.
Giang Ái Kiếm càng không biết nói gì hơn. Ma đầu Ma Thiên Các xấu xa như vậy mà biết làm việc thiện? Tin ngươi cái con khỉ!
Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Nếu sư phụ không tin có thể phái người đi điều tra! Chỉ cần tra một chút sẽ rõ ràng ngay thôi.”
Lục Châu lại không thèm quan tâm mấy chuyện này… Hắn có làm việc thiện hay không cũng không quan trọng, chỉ cần đừng như trước đây đi khắp nơi quậy đến long trời lở đất gây chuyện thị phi là đủ rồi. Không phải lần nào cũng sẽ có sư phụ cường đại thay hắn xử lý mọi việc.
“Triệu tướng quân.” Lục Châu nhìn về phía Triệu Sóc.
Toàn thân Triệu Sóc giật bắn mình.
Hắn muốn giơ kiếm lên, nhưng lại phát hiện trong tay chỉ còn vỏ kiếm, miễn cưỡng đem vỏ kiếm ngăn ở trước mặt.
Hắn thấy toàn thân mình không tự chủ được mà run rẩy… đây chính là đại ma đầu cường đại nhất thế gian, dùng thứ này cản lại có hữu dụng không?
“Chuyện này dừng lại ở đây. Ý ngươi thế nào?” Ánh mắt Lục Châu thâm thuý khiến trong lòng Triệu Sóc run lên.
Đúng lúc này, mấy tên tu hành giả Thần Đình cảnh truy đuổi Minh Thế Nhân lúc trước cũng đã bay tới.
Thua một cảnh giới, tốc độ truy kích cũng kém hơn rất nhiều.
“Triệu tướng quân! Tới thật đúng lúc, vị cao tăng Phật môn kia đâu?”
Bọn họ cho rằng cao tăng Phật môn hẳn sẽ mặc áo cà sa, đầu trọc lóc, râu tóc bạc phơ… vì thế không hề chú ý tới lão giả duy nhất là Lục Châu đứng trong đám người.
Triệu Sóc ho khan… thấp giọng nói: “Rút.”
“Rút?” Mấy tên tu hành giả Thần Đình cảnh ngơ ngác: “Không được! Chúng ta đuổi theo lâu như vậy để ngăn chặn ma đầu kia, há có thể tuỳ tiện bỏ qua cho bọn hắn.”
Giang Ái Kiếm muốn khóc.
Nhìn thấy mấy tên tu hành giả Thần Đình cảnh lỗ mãng này, hắn cảm giác bản thân mình lúc trước cũng ngu xuẩn không khác gì bọn họ.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ, đám người này rượu mời không muốn, lại muốn uống rượu phạt… Đồ nhi thỉnh cầu sư phụ cho phép đồ nhi dạy dỗ bọn hắn một bài học.”
Năm tên Thần Đình cảnh kia trợn tròn mắt.
Trên thực tế, bọn họ truy đuổi lâu như vậy chẳng qua cũng chỉ là qua loa lấy lệ.
Với tu vi như bọn họ, nào dám thật sự đuổi theo sống mái với hắn. Cho dù tu vi Minh Thế Nhân chưa đạt tới Nguyên Thần cảnh thì bọn hắn cũng không dám.
Bây giờ… ma đầu mà bọn hắn đuổi theo cả buổi trời lại gọi một lão đầu là sư phụ… vậy thân phận lão đầu này còn cần phải nghĩ nữa sao!
Biểu hiện trên mặt năm người còn khẩn trương hơn cả Triệu Sóc, mồ hôi tuôn rơi đầy mặt.
Lục Châu lắc đầu: “Trừng phạt nho nhỏ là đủ rồi.”
“Đồ nhi lĩnh mệnh!”
Lúc Minh Thế Nhân ngẩng đầu lên, Triệu Sóc là tên đầu tiên bỏ chạy, hắn liều mạng chạy hết sức bình sinh, năm tên còn lại cũng điên cuồng đào mệnh.
Minh Thế Nhân một bước ba mươi trượng lưu lại trên không từng đạo tàn ảnh, truy kích bọn họ.
Tràng diện cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Lục Châu xoay người nhìn về phía Giang Ái Kiếm.
Vỗ vỗ bờ vai hắn… như ông nội vỗ về cháu trai: “Đừng khẩn trương.”
“Đại… đại sư… à không… Cơ… Cơ lão tiền bối…” Giang Ái Kiếm nuốt một ngụm nước bọt, toàn thân không tự chủ được nghiêng người ra xa, “Chuyện kia… ta có thể hồi lại được không…”
“Lão phu đáng sợ như vậy sao?” Lục Châu còn nhớ rõ Giang Ái Kiếm từng nói, người hắn sợ nhất chính là Cơ Thiên Đạo.
“Không có… không có.” Giang Ái Kiếm nghĩ một đằng trả lời một nẻo.
Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu từ trước tới nay rất xem trọng lời hứa… Tương tự, lão phu cũng hận nhất là người không giữ chữ tín.”
“Nhưng ngài đâu có nói rõ thân phận của mình!” Giang Ái Kiếm nức nở nói.
“Ngươi có hỏi ta đâu?” Lục Châu hỏi lại. Từ đầu đến cuối hắn không hề thừa nhận thân phận cao tăng của mình.
Giang Ái Kiếm cẩn thận hồi tưởng lại, hình như đúng là không có thật.
Bị sáo lộ rồi!
Hầy, đúng là xui xẻo tám đời, bất cẩn một chút đã lên nhầm thuyền giặc!
Cho dù bây giờ chạy thoát thì chỉ cần nghĩ đến cảm giác sau này đều phải trốn chui trốn nhủi sợ bị bọn hắn bắt lại… hắn đã thấy khó chịu.
Một lát sau.
Minh Thế Nhân trở lại, chắp tay chào Lục Châu: “Sư phụ.”
Lục Châu gật đầu nói: “Mang Chiêu Nguyệt về nhốt vào động diện bích hối lỗi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân đến cạnh Tiểu Diên Nhi, quan sát Chiêu Nguyệt một chút. Lúc nhìn thấy ấn ký kim liên trên trán nàng, hắn lộ vẻ kinh ngạc: “Đúng là vu thuật?”
Tiểu Diên Nhi nói: “Sư huynh, ngũ sư tỷ bị phong bế tu vi, nếu không phải sư phụ kịp thời tới cứu thì e là…”
Lời còn lại nàng cũng không nói hết.
Giang Ái Kiếm nghe vào tai lại nghĩ đến chuyện khác, mất cả buổi trời, hoá ra là lão đại đến cứu đồ đệ, cái gì mà trừng trị nữ ma đầu, là bọn hắn suy nghĩ nhiều!
Lục Châu tiện tay vung lên.
Bạch Trạch từ trên trời giáng xuống.
Thấy toạ kỵ cấp truyền thuyết xuất hiện, Giang Ái Kiếm mở to hai mắt… trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Hắn không đam mê toạ kỵ bằng đam mê kiếm, nhưng cũng hiểu rõ được việc có hai con toạ kỵ cấp truyền thuyết là chuyện khó khăn tới cỡ nào.
Không hổ là chủ nhân Ma Thiên Các, không hổ là đệ nhất ma đầu tung hoành thiên hạ.
“Sư phụ, người để con cưỡi Bạch Trạch về sao?” Minh Thế Nhân không dám tin hỏi lại.
“Đi đi.” Lục Châu phất phất tay.
Minh Thế Nhân vui mừng quá đỗi, liên tục gật đầu: “Đa tạ sư phụ.”
Chiêu Nguyệt khom người thật thấp nói với Lục Châu: “Đồ nhi tự biết mình phạm phải sai lầm lớn, khi trở lại Kim Đình Sơn đồ nhi nhất định sẽ ăn năn hối lỗi.”
Hai người leo lên lưng Bạch Trạch, ngự không rời đi.
Tiểu Diên Nhi đến bên cạnh Lục Châu hỏi: “Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu chơi đây?”
Lục Châu cốc đầu nàng mắng: “Vi sư còn có chuyện quan trọng chưa làm.”
“Nha.”
Lục Châu quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Giang Ái Kiếm đang cười gượng.
Hắn không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm lại tiếp tục cười gượng.
Đúng lúc này, Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đáng tiếc.”
“Sư phụ, người tiếc gì ạ?” Tiểu Diên Nhi lắc đầu không hiểu.
“Kẻ này rất thông minh, cũng rất cẩn thận…” Lục Châu lạnh nhạt nói với Giang Ái Kiếm, “Nếu không xuất hiện ở đây thì hắn sẽ đi đâu?”
Giang Ái Kiếm bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng ngự không bay lên cao quan sát bốn phía… đáng tiếc không phát hiện bất kỳ kẻ nào.
Sau đó hắn hạ xuống đất nói với Lục Châu: “Lão tiền bối… ý người là, người trong cung đang theo dõi chúng ta?”
“Lão phu cũng chỉ là suy đoán.” Lục Châu vuốt râu nói.