Đám người rời khỏi khách điếm liền ngồi xe ngựa đến phía đông Nhữ Nam thành.
Đi được nửa đường đã thấy Giang Ái Kiếm đang ôm kiếm trong ngực, vẻ mặt trông rất đáng khinh, tay hắn giơ quả lê đang cắn dở ra ngăn bọn họ lại.
“Đại sư, ta đi cùng ông nhé.” Giang Ái Kiếm chạy tới.
Triệu Sóc nghi ngờ nói: “Vị huynh đệ này… bọn ta đi bắt ma đầu, ngươi không sợ sao?”
“Sợ… sợ muốn chết, nhưng có đại sư ở đây thì chắc chắn sẽ không có việc gì.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu vuốt râu: “Có tin tức mới rồi?”
Giang Ái Kiếm cười không nói.
Người này tuy gian xảo và da mặt dày, nhưng về phương diện thu hoạch tin tức thì cực kỳ tinh thông.
Lục Châu cũng không quản hắn làm như thế nào, chỉ cần có kết quả tốt là được. Hắn hài lòng phất tay, ra hiệu cho xe ngựa tiếp tục đi tới.
Giang Ái Kiếm nhảy lên xe ngựa, mắt nhìn về phía trước nhưng miệng thấp giọng nói: “Người trong cung đã tới.”
Lục Châu không nói gì, chỉ lạnh nhạt vuốt râu.
“Chuyện ở Thánh đàn do người trong cung bày ra… Đại sư làm xáo trộn kế hoạch của bọn họ, chắc sẽ nhận được không ít lời oán giận. Nhưng tu vi đại sư cao thâm, bọn họ có oán cỡ nào cũng không thể ra tay với cao tăng Phật môn được.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu gật đầu.
Xe ngựa tăng tốc độ vọt về phía trước.
Giang Ái Kiếm nhìn xung quanh rồi nói: “Tứ ma đầu Minh Thế Nhân tu luyện Thanh Mộc Tâm Pháp, công pháp này vô cùng khó chơi, người cùng giai rất khó ngăn được hắn. Lát nữa đại sư gặp hắn tuyệt đối không nên lưu thủ, cứ dùng một chiêu chế phục hắn, đừng để hắn có cơ hội chạy trốn.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Ngươi có vẻ hiểu rất rõ Ma Thiên Các?”
Giang Ái Kiếm lộ vẻ tự tin nói: “Không dối gạt đại sư… lần đầu tiên Cơ Thiên Đạo bị thập đại cao thủ vây công, ta…” Hắn chỉ về phía mình, “Có mặt tại hiện trường!”
Nói xong, Giang Ái Kiếm lộ vẻ tán thưởng:
“Cuộc chiến đấu kia thật sự là có một không hai nha! Thập đại cao thủ, một nửa là pháp thân lục diệp, một nửa là pháp thân thất diệp, lại vây bắt không thành một Cơ Thiên Đạo pháp thân bát diệp!”
Nghe được những lời này, trong lòng Lục Châu khẽ giật mình nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Những chuyện này đã có sẵn trong não hải Lục Châu, nhưng hắn không ngờ Giang Ái Kiếm lại tận mắt nhìn thấy.
“Cuộc chiến đó kéo dài ba ngày ba đêm, cuối cùng miễn cưỡng đánh ngang tay. Lão ma đầu Cơ Thiên Đạo bị thương…” Giang Ái Kiếm vừa kể vừa thầm thì, “Đến bây giờ ta vẫn nghĩ không thông, tại sao một tháng sau đó thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn lần thứ hai lại đại bại?”
Lục Châu không trả lời đề tài này mà hỏi: “Ngươi rất sợ hắn?”
Giang Ái Kiếm nghe vậy liền thở dài: “Từ khi tận mắt nhìn trận đại chiến kia, ta đã thề… nhất định phải cách người này thật xa, hắn cực kỳ đáng sợ! Thế gian không nên tồn tại loại người nghịch thiên như vậy.”
Phốc ha ha.
Tiểu Diên Nhi không nhịn được, che miệng nở nụ cười.
Nàng cười lăn cười bò.
Giang Ái Kiếm cũng không thấy kinh ngạc mấy, dù sao hắn cũng bị tiểu nha đầu này chế giễu không ít lần, cứ mặc kệ nàng vậy.
Chiêu Nguyệt thì trợn mắt há mồm, không biết có nên cười hay không.
“Dừng.” Thanh âm Triệu Sóc vang lên.
Xe ngựa cũng dừng hẳn lại.
Giang Ái Kiếm nhảy xuống xe… khi hắn nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn trước mắt và đầu người treo tren tường thành, hắn ngẩn người nói: “Thật là hung ác!”
Lục Châu cũng xuống xe.
Hắn ngẩng đầu nhìn đầu người đẫm máu treo ở đằng kia.
Triệu Sóc cau mày nói: “Ma đầu hẳn đang ở gần đây… Ta đã liên lạc với mấy tu hành giả Thần Đình cảnh tìm kiếm xem hắn đang ở đâu, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức.”
Lục Châu nói lại lần nữa: “Người chết là mã tặc.”
“Chuyện này không quan trọng.” Triệu Sóc nghĩa chính ngôn từ nói, “Chỉ cần có thể bắt được ma đầu kia, phải trả giá lớn cỡ nào ta cũng nguyện ý!”
Lục Châu quay đầu lại nhìn Triệu Sóc.
Hắn lắc đầu.
Giải thích thêm cũng không có ý nghĩa gì.
“Ha ha ha ha… ha ha ha… chỉ dựa vào các ngươi mà cũng đòi bắt gia gia? Nằm mơ đi!” Một tiếng cười cuồng tiếu đầy trào phúng vọng tới.
“Ma đầu Ma Thiên Các… Ta trốn đây!” Giang Ái Kiếm vừa định quay đầu chạy đã bị Lục Châu kéo lại.
“Không cần sợ hãi.”
“Ách… ta đâu có sợ hãi…” Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu.
Trên bầu trời, mấy tu hành giả phi hành ngang qua đầu họ.
Tiếng cuồng tiếu vẫn tiếp tục vang vọng.
“Ma đầu đến rồi!”
Tất cả mọi người nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.
Một nam tử mặc bạch bào, tóc đen phiêu dật, ánh mắt quỷ dị đang phi hành thấp, lướt tới với tốc độ cực nhanh, thỉnh thoảng còn cười trào phúng và khiêu khích những tu hành giả đang đuổi theo sau lưng.
“Tới đây tới đây, đuổi theo ta đi! Đuổi ta đi nè…”
Triệu Sóc hai mắt trợn trừng, đưa tay rút kiếm!
Roẹt!
“Đại sư, an nguy của bách tính Nhữ Nam thành xin giao vào tay ngài.” Triệu Sóc cất cao giọng nói.
Lục Châu lạnh nhạt nhìn Minh Thế Nhân đang lao vọt tới… và bốn năm tu hành giả đang đuổi theo sau lưng hắn.
Trên mặt vẫn không có biểu lộ gì.
Giang Ái Kiếm cũng không tỏ ra xoắn xuýt, có đại sư trấn tràng, hắn cũng không quá mức hoảng hốt. Chỉ là bình thường hắn đều thích trốn trong góc quan sát, lần này là lần đầu tiên quang minh chính đại đứng xem.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười của Minh Thế Nhân càng ngày càng gần. “Lão tử chơi mệt rồi, không chơi với các ngươi nữa!”
Vù!
Thân hình hắn vọt đi như điện xẹt, từ khoảng cách mấy trăm mét, trong chớp mắt đã bay vọt tới phía trên đầu đám người.
“Nguyên Thần cảnh!” Giang Ái Kiếm giật mình lên tiếng nhắc nhở.
Minh Thế Nhân bạo phát tốc độ như thế chỉ có Nguyên Thần cảnh mới có thể làm được.
Giang Ái Kiếm nuốt một ngụm nước bọt, có chút lo lắng… cùng là cao thủ Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, hắn cảm thấy người của Ma Thiên Các lợi hại hơn mình nhiều.
Đám người ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thế Nhân đang cấp tốc lao tới.
Triệu Sóc hô to một tiếng: “Cẩu tặc Ma Thiên Các! Nhận lấy cái chết ——”
Trường kiếm trong tay hắn ném lên không trung, kịch liệt cương khí vây quanh trường kiếm trực tiếp đánh vào mặt Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân cười ha ha một tiếng, vỗ một chưởng.
Ầm!
Trường kiếm vỡ vụn!
“Loại thủ đoạn này không làm gì được gia gia ngươi đâu! A… lão đầu kia sao trông giống sư phụ thế nhỉ?” Minh Thế Nhân đang đắc ý đột nhiên dừng hẳn lại.
Triệu Sóc bị doạ sợ, lui về phía sau.
Hắn còn tưởng là mình đã chọc giận ma đầu, bị Minh Thế Nhân để mắt tới, bèn vội vàng quay đầu lui về đứng cạnh Lục Châu.
Đây chính là ma đầu giết người không chớp mắt đó nha!
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, không thèm để ý chút nào… Đồ đệ khác không nhận ra mình thì thôi, dù sao Thẻ Nghịch Chuyển cũng khiến hắn trở nên trẻ trung hơn nhiều, nhưng Minh Thế Nhân sao có thể không nhận ra hắn được?
Minh Thế Nhân nhướng mày, sau đó sắc mặt đại biến… Vội vàng tán đi cương khí toàn thân, nhanh chóng hạ xuống!
“Không xong, ma đầu xuống đây rồi!”
“Đại sư!”
Ngay cả Giang Ái Kiếm cũng lui về phía sau, rút ra bội kiếm!
Giang Ái Kiếm quay đầu nhìn về phía đại sư, á, sao đại sư bình tĩnh quá vậy?
Minh Thế Nhân vừa hạ xuống đất đã khiến tất cả mọi người kinh sợ, hắn lập tức chạy về phía đám người.
Tay phải vung trường bào, quỳ phịch xuống đất:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Giang Ái Kiếm: “? ? ?”
Triệu Sóc: “? ? ?”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa phất tay: “Đứng lên rồi nói.”
Minh Thế Nhân nở nụ cười nịnh nọt, khí diễm hung hăng phách lối vừa rồi hoàn toàn biến mất không còn một mảnh.
“Sư phụ… không phải đã hẹn gặp ở Vân Lai khách điếm rồi sao? Sao ngài lại tới đây rồi?” Minh Thế Nhân dè dặt hỏi.
Lục Châu còn chưa kịp mở miệng.
Triệu Sóc đã trừng to mắt, liên tiếp lui về phía sau, miệng lắp ba lắp bắp: “Ngươi… ngươi… ngươi…”
Tiểu Diên Nhi tức giận nói: “Ngươi cái gì mà ngươi! Năm lần bảy lượt xúc phạm sư phụ của ta, xem ta có rút lưỡi ngươi hay không!”
Giang Ái Kiếm trợn mắt há mồm.
Giờ thì hay rồi.
Bây giờ chạy có còn kịp không?