Hai người bước vào trong rừng rậm. Ánh trăng bị tán cây che khuất lại càng thêm tối tăm mù mịt.
Vừa bước vào, Vu Chính Hải không nói một lời, lập tức quỳ xuống trước mặt Lục Châu.
Soạt!
Lục Châu khẽ giật mình.
Nghiệt đồ này không phải là đã nhận ra lão phu đó chứ? Không thể nào nha!
Lục Châu vốn là người xuyên không tới, tính cách thật của Lục Châu và Cơ Thiên Đạo có khác biệt rất nhiều. Nay lại có Thẻ Dịch Dung, khoảng thời gian gần đây Vu Chính Hải lại không tiếp xúc với sư phụ, Lục Châu không thể nào bị hắn nhận ra được. Ngay cả người thông minh như Tư Vô Nhai còn không nhận ra thì Vu Chính Hải làm sao có thể?
"Lục tiền bối ... xin cho ta thời gian nửa năm." Vu Chính Hải nói.
Lục Châu nghi hoặc. "Nửa năm? Có ý gì?”
"Ngài được gia sư nhờ vả, gia sư tất nhiên sẽ nể tình ngài." Vu Chính Hải nói.
"Đó là đương nhiên ... " Lục Châu ngạo nghễ nói. "Thời điểm ta và Cơ huynh quen biết nhau, ngươi vẫn còn đang nghịch bùn."
"Thế nên ... ta khẩn cầu Lục tiền bối cho ta thời gian nửa năm. Nửa năm sau dù thành hay bại, ta cũng sẽ lên núi thỉnh tội với sư phụ!" Vu Chính Hải chân thành nói.
Nửa năm ...
Lục Châu không vội cho han cau tra lời. Tren thực tế, Lục Chau hoan toàn có thể mang hắn về Kim Đình Sơn, nhưng nếu làm thế thì lấy ai đối phó với hoàng thất?
Lục Châu vốn không có ý nhằm vào hoàng thất, nhưng hoàng thất lại năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Thiên Các.
Ép buộc Vu Chính Hải quay về không khó, nhưng muốn hắn tâm phục khẩu phục thì e là khó hơn lên trời.
"Đối với ngươi thiên hạ này quan trọng đến vậy?" Lục Châu hỏi hắn.
Với một tu hành giả mà nói, quá mức ham muốn quyền vị thì không phải chuyện gì tốt.
Trong đầu Vu Chính Hải hiện ra từng mẩu chuyện cũ, những hình ảnh từ trong ký ức dần dần hiển hiện.
"Rất quan trọng!" Vu Chính Hải đáp chắc nịch.
Lục Châu nhìn hắn rồi nói: "Muốn lão phu buông tha cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải trả lời lão phu mấy câu hỏi."
"Mời Lục tiền bối cứ hỏi."
“Câu hỏi thứ nhất, thuỷ tinh cầu ký ức của sư phụ ngươi đang ở đâu?"
"Nhung Tây, Lâu Lan." Vu Chính Hải thẳng thắn đáp.
"Cụ thể ở chỗ nào?"
"Không biết."
"Câu hỏi thứ hai, trong thuỷ tinh cầu ký ức phong ấn điều gì?" Đây là một trong những điều Lục Châu quan tâm nhất. Nếu tạm thời chưa tìm ra được thì cứ hỏi thử một chút.
Vu Chính Hải ngập ngừng trả lời bằng giọng không chắc chắn:
“Cũng giống như Vân Thiên La. Còn những ký ức khác là gì ... không ai biết rõ."
Lục Châu gật đầu, lại hỏi:
"Câu hỏi cuối cùng, tại sao ngươi lại lạnh lùng với sư phụ mình như vậy?"
Câu này còn có hàm nghĩa là, nguyên nhân gây ra hiềm khích giữa hai sư đồ là gì.
Vu Chính Hải đáp: "Ta không muốn lạnh lùng, mà là không thể không làm thế."
“Ồ, bởi vì ngươi là tộc Vô Khải? Hay bởi vì ngươi từ nhỏ đến lớn đều phải chịu khổ?" Lục Châu nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!