Vù!
Một trận gió mát thổi vào mặt hắn.
Vu Chính Hải vốn cho rằng một chưởng từ trên trời giáng xuống này sẽ đập nát đầu hắn, mọi thống khổ và phiền não trên thế gian đều sẽ theo gió mà bay đi.
Thế nhưng chuyện đó không xảy ra.
Hắn còn sống?
Suy nghĩ vẫn còn, thân thể vẫn có thể điều khiển, ngón tay vẫn còn cử động được. Ngoại trừ bốn phía yên tĩnh đến rợn người thì không còn gì khác.
Vu Chính Hải mở mắt ra.
Một bàn tay đang dừng trước mặt hắn, chỉ cách có một tấc, nhưng không đánh tới.
Vu Chính Hải cảm thấy kỳ quái, bèn hỏi: "Tại sao?"
Lục Châu thu tay lại.
“Lão phu và tôn sư có giao tình, hôm nay đến đây là vì nhận được uỷ thác của hắn."
Nghe vậy, đám người Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương đều cả kinh.
Đám người Thẩm Lương Thọ đang len lén bước lại gần, nghe thấy câu này, mặt mày ai nấy đều nhăn như ăn phải mướp đắng.
Đánh nhau nửa ngày, hoa ra Lục cửu diệp và tổ sư gia Ma Thiên Các là người một nhà?
Mẹ ơi, doạ bọn hắn sợ muốn tè ra quần!
Vu Chính Hải nói: "Sư phụ bảo ngài đến đây?"
"Đúng vậy." Lục Châu gật đầu.
Vu Chính Hải cau mày nói: "Nếu lão nhân gia người muốn ngài giáo huấn ta thì e là phải khiến ngài thất vọng rồi!"
Hắn chống tay xuống đất, gian nan đứng lên nhìn về phía Lục Châu. "Cho dù có chết ta cũng sẽ không chịu khuất phục."
Lục Châu nghi hoặc hỏi: "Ngươi hận sư phụ mình đến vậy?"
"Hận ư?” Vu Chính Hải lắc đầu. "Một ngày là thầy cả đời là cha. Làm đồ đệ, ta sao có tư cách hận sư phụ."
"Nếu sư phụ ngươi có nỗi khổ tâm thì sao?" Lục Châu nói.
"Vậy có ai quan tâm đến nỗi khổ tâm của ta không?" Giọng Vu Chính Hải đột ngột to lên, rõ ràng cảm xúc đang dao động.
"Hoang đường."
Lục Châu muốn mắng hắn, nhưng hiện nay vẫn chưa tìm lại được thuỷ tinh cầu ký ức, tất cả chân tướng đều không rõ ràng.
Neu sự that đung như Ngu Thượng Nhung, Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải nói, vậy Cơ Thiên Đạo hoàn toàn sai.
Nhưng mà ... Lục Châu luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Cơ Thiên Đạo không có động cơ làm việc này. Bản thân hắn tính tình nóng nảy lại đi bồi dưỡng chín tên đồ đệ có năng lực nghịch thiên, sau đó lạnh lùng ra tay hạ sát thủ với đám đồ đệ? Thật là phi lý!
Lục Châu mắng một câu khiến Vu Chính Hải bình tĩnh lại.
Hắn thở dài nói: "Ta thừa nhận ... ta chịu ơn sư phụ."
Lục Châu quay đầu nhìn Vu Chính Hải. Suy cho cung, Vu Chính Hải có được tu vi như ngày hom nay đều là nhờ Cơ Thiên Đạo ban cho hắn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!