Bích Ngọc Đao nắm trên bàn bỗng phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng.
Sắc mặt Hoa Trọng Dương đại biến, người là do hắn mang đến, Giáo chủ chỉ là bát diệp, sao có thể thắng nổi cửu diệp?
"Lục tiền bối xin bớt giận!" Hoa Trọng Dương quỳ một gối xuống.
Lục Châu không để ý đến hắn, vẫn nhìn chằm chẳm Vu Chính Hải, ngữ khí nhẹ nhàng trầm thấp nhưng lại rất có uy lực:
“Ngươi muốn có được toàn bộ thiên hạ, lão phu cũng muốn. Chẳng lẽ ngươi không bỏ được?"
Vu Chính Hải sao có thể đem tam huyết bao nhiêu năm của mình dâng lên cho người khác.
Tư Vô Nhai trầm giọng nói: "Lục tiền bối ... ngài muốn đối địch với Ma Thiên Các?"
Các đệ tử U Minh Giáo trong đại điện lần lượt rút đao.
Bờ môi Thẩm Lương Thọ run rẩy. “Lục tiền bối, xin hãy nghĩ lại!”
Khắp thiên hạ này ai dám có can đảm đối địch với Ma Thiên Các?
Lục Châu nói: "Phải thì thế nào?"
Lời vừa dứt, Bích Ngọc Đao đột nhiên bay vào lòng bàn tay Vu Chính Hải với tốc độ nhanh như thiểm điện.
Vu Chính Hải nắm chặt Bích Ngọc Đao trong tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ
hôi.
Hoàng Thời Tiết ngây ngẩn cả người. Lập trường của hắn đương nhiên là đứng về phía U Minh Giáo, nhưng thật không ngờ vị cửu diệp này lại nguyện ý đối địch với Ma Thiên Các.
Chuyện này ... hắn phải lựa chọn thế nào đây?
“Thời Tiết huynh, chuyện này không liên quan đến huynh, nếu sợ hãi thì hãy rời đi." Vu Chính Hải không thích loại người thiếu quả quyết và không có lập trường.
Hoàng Thời Tiết đành thở dài nói: "Thôi được rồi ... ta đã lựa chọn, sao có thể bỏ dở nửa chừng. Bồng Lai đảo đương nhiên đứng về phía U Minh Giáo!"
"Tốt! Có câu này của Thời Tiết huynh là đủ." Bích Ngọc Đao trong tay Vu Chính Hải lập loè kim quang.
Bầu không khí đã trở nên vô cùng căng thang Tư Vô Nhai cau mày nói: "Gia sư Cơ Thiên Đạo đang trên đường tới!"
Đay là chieu mạnh nhat han co thể nghĩ ra để đối phó với Lục cửu diệp.
Đáng tiếc là Lục Châu vẫn không thèm nhúc nhích. "Người thanh niên ... ngươi vẫn còn quá non."
Đúng lúc này, Bích Ngọc Đao trong tay Vu Chính Hải đột nhiên quang mang đại thịnh, đánh thẳng về phía Lục Châu.
Lục Châu nhẹ nhàng nâng tay kẹp lấy mũi đao, ngón trỏ và ngón giữa hiện ra quang mang màu xanh lam.
Âm, đao cương tiêu tán! Bích Ngọc Đao rơi vào tay Lục Châu.
Tràng diện cực kỳ yên tĩnh.
Cửu diệp ... mạnh quá sức tưởng tượng. Mạnh đến mức làm cho người ta giận sôi gan.
Dùng tay không kẹp lại vũ khí thiên giai mà chẳng hư hao lấy một cọng tóc, hết sức nhẹ nhàng nước chảy mây trôi.
Chiêu này khiến tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cửu diệp mà nổi giận, đám bọn họ đều phải chôn cùng.