"A?" Thẩm Lương Thọ ngẩn người, mở to mắt nhìn về phía lão giả kia ...
So với Cơ Thiên Đạo, người này trông gầy hơn, sáng sủa hơn, mà tóc cũng đen hơn nhiều. Ngoại trừ đều là lão nhân ra thì hai người bọn họ chẳng có điểm nào giống nhau
Thẩm Lương Thọ vội vàng nói: "Không phải là tổ sư gia Ma Thiên Các."
"Ngươi chắc chứ?"
"Ta chắc chắn! Trong cuộc chiến ở Lương Châu Thành ta có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Cơ lão tiền bối. Mỗi tiếng nói, hành động và bộ dáng tướng mạo của lão nhân gia ngưoi ta đều nho như in trong đau, tuyet đoi không nhan sai được!" Thẩm Lương Thọ khẳng định.
Phi liễn rốt cuộc cũng hạ xuống đất. Đám đệ tử rời khỏi phi liễn, khom người nói: "Cung nghênh Môn chủ."
Một vị lão nhân trông có vẻ tang thương bước ra khỏi phi liễn. Hắn mặc trang phục xa hoa, cẩm y trường bào trên người cũng có thêu hình ô dù và thanh điểu.
Hắn đi đến trước mặt Lục Châu, khom người nói: "Hoàng Thời Tiết của Bồng Lai Môn tham kiến lão tiền bối."
"Hoàng Thời Tiết?" Lục Châu gật đầu. "Bồng Lai Môn trước nay rất ít khi nhúng tay vào chuyện của tu hành giới. Bây giờ làm vậy là có ý gì?”
Đao chủ Bồng Lai Mon, cung chính la Mon chủ Bồng Lai Mon Hoang Thời Tiết đáp:
"Trùng hợp đi ngang qua, thấy nguyên khí ba động mãnh liệt nên vãn bối đến nhìn một chút ... không ngờ ở nơi này lại gặp được thế ngoại cao nhân."
Lúc này Thẩm Lương Thọ cũng đã đánh bạo đi đến bên cạnh Lục Châu, tươi cười nói: "Xin hỏi lão tiền bối xưng hô thế nào?"
"Hừ." Lục Châu nhìn sang chỗ khác. Cỗ khí thế và áp lực kia doạ Thẩm Lương Thọ sợ hãi phải lùi ra sau một bước.
“Vãn bối biết tội, vãn bối biết tội!"
Một Nguyên Thần cảnh nhỏ bé mà cũng dám tuỳ tiện hỏi han tục danh của cao nhân cửu diệp. Đúng là muốn chết mà.
Hoàng Thời Tiết thấy thế vội nói: "Tiền bối, Bồng Lai Môn tuyệt đối không có địch ý với tiền bối, chuyện trước đó ... "
"Ngươi muốn lão phu giải thích rõ ràng?" Lục Châu hỏi lại.
"Không dám, không dám!" Hoàng Thời Tiết quay đầu nhìn về đám người Thái Hư Học Cung va Hoanh Cu Hoc Phai, sac mat tro nen am tram, xua tay noi: "Toan bộ xử quyết ngay tại chỗ."
Mệnh lệnh này khiến đám người hoảng sợ nhảy nhổm lên. Các đệ tử hai đại phái vội vã lùi ra sau.
Hoàng Thời Tiết biết lúc này không thể nhân từ nương tay, bèn trầm giọng nói: "Sao hả? Mệnh lệnh của ta không có tác dụng?”
"Đệ tử tuan mệnh!"
Đại đệ tử Bồng Lai Môn tay cầm dù đen, trong mắt lộ ra sát khí hờ hững xoay người đi, bốn tên đệ tử khác cũng nối gót theo sau. Năm người đạp không bay vào đám đông bắt đầu chém giết.
Chỉ trong giây lát nơi đây đã trở nên gió tanh mưa máu, tiếng kêu thảm vang lên liên tục.
Lục Châu không nhìn sang đám người, bọn hắn đáng bị như vậy. Hơn nữa sinh tử của bọn hắn cũng không liên quan gì Lục Châu.
Hoàng Thời Tiết chắp tay hỏi: “Lão tiền bối có hài lòng không ạ?"
Lục Châu thản nhiên đáp: "Làm tốt bổn phận của mình là được."
"Hoàng Thời Tiết cẩn tuân lời dạy của lão tiền bối."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!