"Tại sao nàng ta lại bị trói?" Lục Châu hỏi.
“Không biết ... " Hoa Trọng Dương lắc đầu.
"Ngươi có cho rằng nàng ta là yêu nữ không?”
"Không giống lắm."
"Sao lại không giống?"
"Trực giác."
Hoa Trọng Dương không hề quên nhiệm vụ của mình khi tới đây. "Lục tiền bối cảm thấy thế nào?"
“Lão phu lại thấy nàng ta đúng là yêu nữ." Lục Châu đáp.
"Tại sao?"
Lục Châu chậm rãi nói:
“Nàng ta không sợ hãi, không hoảng hốt, không rối loạn ... người bình thường sao có thể làm được như vậy?"
“Trên người nàng ta không có nguyên khí ba động, làm sao điều động được hung thú?"
“Tuổi tác chưa tới mười sáu nhưng nhà ở đâu, họ tên là gì lại chẳng ai biết. Làm sao giải thích?"
Lục Châu hỏi liên tục ba câu khiến Hoa Trọng Dương á khẩu không thể trả lời.
Lục Châu mỉm cười không nói nữa. Hoa Trọng Dương rõ ràng đến đây để cứu nha đầu này.
Lão tế ti đứng trên tế thiên đài lại ngẩng đầu nhìn trời rồi cao giọng nói: "Thời gian đã đến. Bắt đầu tế trời."
Keeng --
Tiếng cồng vang lên, nghi thức tế tự bắt đầu.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía lão tế ti. Người của Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung đều trừng mắt nhìn nhau nhưng không ai động thủ trước, như thể bọn hắn chỉ tới đây để giám sát việc tế tự.
Lão tế ti cao giọng nói: "Ta là Dương Bình ở Thanh Phong Sơn, lấy danh nghĩa của trời cao để tịnh hoá tội nghiệt cho ngươi.
Ngươi sẽ vĩnh viễn biến thành tro bụi.
Ngươi sẽ chịu hoa kiếp giày vò.
Ngươi se trầm luân dưới đáy biển.
Linh hồn ngươi sẽ bị luyện hoa.
Ý chí ngươi sẽ bị khảo nghiệm.
Tội nghiệt không dung được linh hồn.
Thuyết giáo chỉ là vô ích, phải bẻ gãy xương cốt, thiêu đốt thân thể mới là trừng phạt thích hợp nhất với ngươi.
Cháy lên đi -- "
Lão tế đi nói xong liền vung tay lên. Cương khí bắn ra rơi vào đống củi khô bên dưới giá gỗ.
Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn ánh lửa bốc lên.
Phụt!
Nữ hài tử cui đầu nhìn, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.