Thanh bào kiếm khách thu lại nụ cười.
Cũng chính lúc này, một bóng người bỗng lơ lửng bên ngoài cửa sổ.
Thanh bào kiếm khách nhẹ nhàng quay đầu nhìn sang, thản nhiên nói: “Có chuyện gì?”
“Giáo chủ bảo ta thông báo cho tiền bối, Kiếm Si Trần Văn Kiệt hai ngày trước đã đến Nhữ Nam, mời ngài lưu ý đến các cao thủ của Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo.”
Thanh bào kiếm khách liếc nhìn bóng đen kia, lễ phép nói: “Đa tạ.”
“Còn có một chuyện, Cơ lão tiền bối của Ma Thiên Các rất có thể đã tới Nhữ Nam… Giáo chủ muốn biết tiền bối có dự định gì?” Thanh âm bóng đen có hơi chần chừ, giọng nói cũng không có tí sức lực nào.
“Chuyện này không liên quan gì đến huynh ấy.” Thanh âm của thanh bào kiếm khách dần dần trầm xuống.
Bóng đen kia theo bản năng lùi lại một bước.
Nụ cười lại lần nữa xuất hiện trên mặt thanh bào kiếm khách, hắn cầm ấm trà lên rót một chén nước rồi chậm rãi nói: “Bằng hữu đừng sợ hãi, bên ngoài gió lớn, nếu không còn chuyện gì khác, chi bằng vào đây uống một chén nước rồi hãy đi?”
“Chuyện này… Vãn bối còn phải quay về phục mệnh! Xin cáo từ ——”
Bóng đen loé lên rồi tan biến trong màn đêm.
Thanh bào kiếm khách bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn không ngồi đó quá lâu, chỉ ngồi nghỉ ngơi một lát trong phòng, sau đó xoay người nhảy vào trong bóng tối, biến mất không còn một dấu vết.
----------------
Sáng hôm sau.
Lục Châu vừa mở mắt ra đã nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào huyên náo.
Ầm ầm.
Có người đang đập cửa.
Lục Châu ngồi dậy.
“Lão, lão tiên sinh…”
Là giọng nói của chưỡng quỹ.
Lục Châu xuống giường, hơi nghi hoặc mở cửa ra.
Đập vào mắt hắn là chưởng quỹ và một đám quan binh.
Trên mặt chưởng quỹ đầy mồ hôi, nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì tên quan sai cầm đầu đã ôm quyền nói:
“Xin hỏi, lão tiên sinh có trông thấy hung thủ giết chết Trác Bình không?”
Lục Châu lộ vẻ ngạc nhiên.
Trác Bình chết rồi?
Hắn quay đầu nhìn về phía Trác Bình trên mặt đất ở gần cửa ra vào, có hai binh sĩ đang xử lý vết máu dưới đất.
Bên cạnh hắn là một thanh kiếm gãy.
Trong phòng hắn cũng có hai tên binh sĩ đang lục soát, chỉ tiếc trong đó rỗng tuếch khiến bọn họ chẳng tìm được gì.
Trác Bình dù sao cũng là cường giả Thần Đình cảnh, có thể lặng yên không một tiếng động giết chết hắn, lại còn khiến hắn không kịp phản kháng đã chết, vậy đối thủ hẳn là cao thủ Nguyên Thần cảnh rồi.
Lục Châu lắc đầu, tỏ vẻ không nhìn thấy.
Quan sai kia thở dài một tiếng. “Trác Bình là cao thủ kiếm đạo, người có thể giết được hắn nhất định cũng là cao thủ. Ông không nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.”
Lục Châu hỏi: “Trác Bình có thù với ai không?”
Quan sai kia nhướng mày.
Hắn quan sát Lục Châu từ trên xuống dưới rồi hơi khó chịu đáp: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Tuy việc Trác Bình chết không liên quan gì đến Lục Châu.
Nhưng hung thủ là một cao thủ tu hành giả.
Nếu Nhữ Nam là một cái bẫy cực lớn… thì hắn muốn toàn thân trở ra là chuyện khó khăn rồi đây.
“Lão phu hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời là được.” Lục Châu lấy lệnh bài hoàng thất ra.
Tên quan sai nghe vậy vừa định nổi giận, chợt nhìn thấy tấm lệnh bài kia, lập tức trở nên mềm nhũn.
Long văn đặc biệt?
Người của hoàng tộc?
Toàn thân hắn run lên, quỳ phịch xuống đất, miệng lắp ba lắp bắp: “Đại, đại nhân.”
Chưởng quỹ cũng ngơ ngác theo.
Những binh lính còn lại không nói gì, lập tức đồng loạt quỳ xuống.
Lúc nhìn thấy tấm lệnh bài kia, sắc mặt bọn hắn cứng đờ khó chịu như vừa ăn phải một cân ruồi.
Cả đám đều bắt chước quan sai, ngoan ngoãn quỳ phịch xuống.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi vừa ngáp vừa lấy tay dụi mắt bước ra ngoài.
Nhìn thấy trước cửa có một đám người đang quỳ gối trước mặt Lục Châu, nàng ngây ngô hỏi: “Gia gia, có phải đánh bọn hắn không?”
“…” Chưởng quỹ lập tức té phịch xuống đất.
Lục Châu khoát khoát tay ra hiệu nàng đừng xen vào. Hắn hỏi: “Trác Bình có thân phận gì?”
“Người này là một cao thủ dùng kiếm, hắn đã giết huynh đệ nhà mình để đoạt Thư Hùng Song Kiếm. Hắn tu vi cao thâm, quan phủ rất khó làm gì được hắn.”
“Vậy tại sao hắn lại đến Nhữ Nam?”
“Chuyện này… thuộc hạ cũng không biết.”
Những quan binh này cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.
Người có thể tiếp xúc với những bản án liên quan đến tu hành giả Thần Đình cảnh chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Bọn hắn không biết chuyện này cũng là bình thường.
Tiểu Diên Nhi không biết chạy đi xem hiện trường từ bao giờ, sau đó nàng chạy trở về, hình như có phát hiện lớn. Nàng nói: “Hắn bị người ta chém một nhát chết luôn, từ chỗ này.. tới chỗ này.. À, kẻ đó còn quang minh chính đại đứng trước mặt hắn mà ra tay.” Tiểu Diên Nhi vừa nói vừa khoa tay múa chân mô tả.
Lục Châu gật gật đầu, hẳn là cao thủ sử dụng kiếm, trong tay có vũ khí thiên giai.
Trong ký ức của hắn, phù hợp với điều kiện này có vài người.
Kiếm Si Trần Văn Kiệt.
Thiên tài sử dụng kiếm Giang Ái Kiếm.
La Tông La Trường Khanh…
Cũng có thể là, tên nghiệt đồ Ngu Thượng Nhung?
Ngay lúc Lục Châu đang suy tư.
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Lục Châu và đám quan binh đang quỳ dưới đất đều lộ vẻ nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa.
“Diên Nhi, đi xem một chút.”
“Dạ.”
Tiểu Diên Nhi trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống, lách mình vọt ra ngoài.
Sau đó rất nhanh lại trở về.
“Là phi liễn… Phi liễn của Đại Không Tự.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay ra ngoài.
“Đại Không Tự?”
Lục Châu hơi nghi hoặc, xoay người bước xuống lầu.
Tiểu Diên Nhi theo sát phía sau.
Đám người còn lại giương mắt nhìn nhau, không biết có nên đứng lên hay không.
Ra đến ngoài cửa khách điếm.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên.
Phi liễn to lớn đã phi hành đến gần rìa Nhữ Nam thành, xung quanh có không ít các tăng nhân đầu trọc cũng ngự không phi hành bên cạnh.
Từ ký hiệu trên phi liễn có thể nhận ra được đây đúng là phi liễn của Đại Không Tự.
“Đi.” Lục Châu cụp mắt xuống.
“Vâng.”
Hai người đi về phía bắc Nhữ Nam.
Vừa ra khỏi Nhữ Nam thành.
Tiểu Diên Nhi lập tức thấp giọng nói: “Sư phụ, có người theo dõi chúng ta.”
Lục Châu bất động thanh sắc, chỉ nhẹ gật đầu.
Đây chính là nguyên nhân hắn vẫn luôn mang theo Tiểu Diên Nhi khi ra ngoài.
Tiểu Diên Nhi tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, năng lực cảm ứng của nàng vượt xa các tu hành giả cùng cảnh giới. Lại thêm tính tình nàng luôn tinh quái phá phách, cho dù gặp được đối thủ cường đại cũng có thể dựa vào thân pháp Thái Thanh Ngọc Giản để tự bảo vệ mình.
Lục Châu không cần tốn hao tinh lực để bảo vệ nàng.
Hắn vốn định cưỡi toạ kỵ bay tới Thánh đàn.
Nhưng hiện tại đã bị người theo dõi… vậy chỉ có thể xử lý kẻ đó trước.
“Lão tiên sinh, xin dừng bước.”
Người theo dõi rốt cuộc cũng không giữ bình tĩnh được nữa, mở miệng bắt chuyện.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi chậm rãi xoay người lại.
Đập vào mắt họ là một thanh niên nam tử trẻ trung chưa đến ba mươi tuổi.
“Có chuyện gì?”
“Ta muốn mua một vật của lão tiên sinh.”
Tiểu Diên Nhi tức giận nói: “Không bán! Mau cút!”
Thanh niên kia không thèm để ý đến thái độ của Tiểu Diên Nhi, ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía Lục Châu.
“Cây đoản kiếm kia của lão tiên sinh có thể huỷ Thư Hùng Song Kiếm, chắc chắn là một thanh kiếm tốt… Ta nguyện dốc hết tiền tài để mua lại.” Thanh niên nam tử nói.
Lục Châu lạnh nhạt hỏi: “Hôm qua ngươi có mặt ở đó?”
Thanh niên nam tử gật đầu: “Đúng vậy… Lẽ ra ta định nói với lão tiên sinh từ hôm qua rồi, nhưng nơi đó có cao nhân, ta không thể không tránh né mũi nhọn.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi rất thích kiếm?”
“Xem kiếm như mạng, ái kiếm tận xương.”
Thanh niên nam tử chậm rãi đáp. “Lúc đầu ta dự định giết chết Trác Bình, lấy đi Thư Hùng Song Kiếm. Không ngờ lại có người khác đi trước một bước, đáng tiếc vị cao nhân đó lại huỷ luôn cả thanh kiếm… Thật là quá đáng tiếc mà…”
Trong lời nói của hắn đều lộ ra cảm giác tiếc hận đối với Thư Hùng Song Kiếm.
“Kẻ đó là ai?”
“Chưa từng nhìn thấy… Nhưng cũng không khó đoán. Có thể phát huy kiếm đạo đến cực hạn như thế, trong thiên hạ này chỉ có ba người.”
Thanh niên nam tử không hề vội vã, vẫn kiên nhẫn trò chuyện. “Một người chính là ma đầu tổ sư gia Cơ Thiên Đạo của Ma Thiên Các, cũng là người ta sợ nhất…”
Tiểu Diên Nhi che miệng cười khúc khích: “Vậy sao ngươi còn không lo tranh thủ thời gian mà chạy đi!”