Hắn vừa định học Chư Hồng Cộng thì Lục Châu đã nhíu mày xua tay: "Thôi
đi."
“Đồ nhi thật lòng bái phục sư phụ, kềm lòng không được ... Sư phụ chính là đệ nhất cửu diệp, không ai không phục." Minh Thế Nhân nói.
"Nói xong chưa?" Lục Châu lừ mắt nhìn Minh Thế Nhân.
Chẳng biết trong đầu con hàng này nghĩ cái gì, có thời gian nghĩ cách vỗ mông ngựa, chẳng bằng lo tu luyện để tịnh tiến tu vi.
Minh Thế Nhân lắc đầu, không dám tiếp tục nịnh hót nữa. Trong lòng âm thầm nghĩ, loại vỗ mông ngựa cấp thấp này đúng là không thể bắt chước lung tung được. Tại sao lão bát làm vậy lại không bị sư phụ ghét bỏ nhỉ?
“Hai ngày nay ngươi đi đâu?" Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân liền vội vàng kể lại một năm một mười việc hắn trà trộn vào thất đại môn phái, theo dõi Phong Thanh Hà rồi đánh giết hắn như thế nào.
Lục Châu nghe vậy, nghi hoặc hỏi: "Ngươi giết Phong Thanh Hà?”
"Nhờ may mắn, may mắn thôi ạ ... Phong Thanh Hà thiêu đốt khí hải giả làm xác chết, sau khi bỏ trốn thì phong bế khí hải, chạy thẳng vào rừng cây. Cũng may hắn đã bị sư phụ đánh trọng thương nên đồ nhi mới có thể đắc thủ!"
Ngày đó tình hình chiến đấu quá mức hỗn loạn, có cá lọt lưới cũng không kỳ quái. Chỉ là Lục Châu không ngờ Phong Thanh Hà lại có thể chạy thoát. Pháp thân cửu diệp có thể khoá chặt những nơi có nguyên khí ba động cường đại. Tính ra tên Phong Thanh Hà này cũng rất giảo hoạt.
Tiểu Diên Nhi đột nhiên nói xen vào: "Tứ sư huynh, huynh làm sao theo dõi được hắn? Cũng giả chết như hắn sao?"
Minh Thế Nhân: “. .. "
Hắn hắng giọng một cái, mặt không đổi sắc: "Không cần câu nệ mấy tiểu tiết
đó.”
Không cần biết Minh Thế Nhân theo dõi như thế nào, có thể đánh giết được Phong Thanh Hà đã là lập công. Lục Châu sao có thể trách tội hắn.
"Làm tốt lắm." Lục Châu khích lệ.
"Đa tạ sư phụ ... Đồ nhi còn có một chuyện muốn bẩm báo." Minh Thế Nhân
nói.
“Nói đi."