Bà lão giữ chặt cổ tay Minh Thế Nhân, một cỗ nguyên khí nhàn nhạt lượn quanh một lát rồi biến mất. "Tứ diệp?"
"Đúng vậy, ta thật là oan uổng mà. Dựa vào tu vi của ta sao có thể giết được Phong Thanh Hà thất diệp cơ chứ?" Minh Thế Nhân u oán nói.
Bà lão lâm vào suy nghĩ. Minh Thế Nhân tứ diệp dù có bao nhiêu thủ đoạn cũng không thể vượt ba cấp mà giết Phong Thanh Hà được. Huống hồ Phong Thanh Hà còn thiêu đốt khí hải, dù là cao thủ cùng giai cũng không đấu lại Phong Thanh Hà.
"Lão tiền bối, ta có một câu không biết có nên nói ra hay không." Minh Thế Nhân nhận ra bà lão đã bị lay động.
"Nói đi."
"Phong Thanh Hà liên hợp với lục đại môn phái vây công Ma Thiên Các, tin tức này ngài chỉ cần mất chút thời gian dò la là có thể nghiệm chứng. Phong Thanh Hà chạy trốn đến nơi này rõ ràng có mục đích dẫn dụ gia sư tới đây. Gia hoả này không hề có lòng tốt, ngài còn muốn giúp hắn sao?"
Bà lão nhíu mày. Tiểu tử này nói cũng có lý.
"Lão thân tạm thời tin ngươi. Nhưng nếu ngươi còn nói hắn đã tấn thăng cửu diệp thì lão thân sẽ giết ngươi ngay tại chỗ."
Trong lòng Minh Thế Nhân căng thẳng. Bà lão này thật là ngoan độc.
Nhưng cũng chẳng thể trách được, nếu Minh Thế Nhân không tận mắt nhìn thấy pháp thân cửu diệp của sư phụ thì hắn cũng không cách nào tin.
“Đa tạ lão tiền bối. Vãn bối xin cáo từ."
Noi nhiều tat se lo miệng, nơi này không thích hợp ở lâu, vẫn nên chuồn lẹ thì hơn. Mạng nhỏ quan trọng.
“Chờ đã."
Bà lão nói tiếp: “Lão thân dù sao cũng đã đồng ý với Phong Thanh Hà, thả ngưoi đi tức la lao than đa nuot loi. May ngay nua lao than se tự mình đen Ma Thiên Các ... Nói với sư phụ ngươi, đừng có chết quá sớm ... Đã lâu lão thân không gặp hắn, nếu không gặp được một lần trước khi chết sẽ thấy tiếc nuối."
Tiếc nuối? Tiếc nuối cái gì? Trong lòng Minh Thế Nhân nghi hoặc nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: "Vãn bối nhất định sẽ chuyển lời."
Nói xong Minh Thế Nhân đưa mắt nhìn thi thể Phong Thanh Hà đầy lưu luyến. Vốn định chôm chỉa bảo y trên người hắn nhưng bây giờ đành thôi vậy. Đã dính đầy máu còn có mùi mồ hôi, ta có bệnh sạch sẽ nha.
Cáo chê nho xanh xong, Minh Thế Nhan nhanh như chop biến mat giữa khu rừng.
Bà lão nhìn về hướng hắn vừa bỏ chạy, khe khẽ lắc đầu. "Uổng cho ngươi một thân tu vi, lại thu loại đồ đệ nhát như chuột. Thật đáng buồn ... "
Bình chưong Kim Đình Sơn sáng rực đến nỗi bách tính ở Canh Tử Trấn đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!