Chốc lát sau, Minh Thế Nhân đi vào trong hẻm núi.
Bên trong là từng cây đại thụ cao ngất dày đặc như một đại trận. Trên mỗi thân cây đều khắc hoạ đủ loại đường vân.
Dưới bóng đêm, những đường vân này thi thoảng loé lên quang mang trông vô cùng quỷ dị.
Phía cuối rừng cây là một căn nhà gỗ đơn điệu và cô độc. Rất khó có thể tưởng tượng nơi này lại có người sinh sống.
Minh Thế Nhân không tiếp tục đi tới ... Theo lời Phong Thanh Hà, nơi này là đường lui cuối cùng của hắn. Đây rất có thể là một cái bẫy.
Kèn kẹt --
Cánh cửa gỗ mở ra. Một giọng nói già nua trầm thấp vang lên: “Đường xa mà đến, không kịp tiếp đón."
Minh Thế Nhân cảm nhận được sóng âm cường đại trong câu nói vừa rồi, lập tức lui về sau hai bước. "Vãn bối không có ý mạo phạm."
"A ...? "
Kèn kẹt ... Cửa mở rộng. Một vị lão bà lưng còng tay chống quải trượng bước ra ngoài. Bà ta bước đi chậm rãi, ngẩng đầu nhìn Minh Thế Nhân, sau đó lắc đầu nói:
"Người thanh niên, ngươi giết Phong Thanh Hà?"
Trong lòng Minh Thế Nhân nặng nề như đeo đá. Ở khoảng cách xa như vậy mà bà ta cũng đoán được.
Dường như nhìn ra nghi hoặc của hắn, lão bà trầm thấp cười. "Lão thân ẩn cư trong hẻm núi này nhiều năm, chưa từng thấy có người tới ... Nơi này chỉ có một mình Phong Thanh Hà từng lui tới."
"Ngươi là người của Chấn Thương Học Phái?" Minh Thế Nhân đã sẵn sàng bỏ chạy. Nhưng cảm giác được bà lão kia không có sát khí nên hắn thử nói chuyện vài câu.
"Cứ xem là vậy." Bà lão đáp.
"Đã thế vãn bối xin được cáo từ."
"Chờ đã." Bà lão lại mở miệng. "Lão thân đã đồng ý với Phong Thanh Hà một chuyện."
"Chuyện gì?"
“Cho dù người đến là ai, một khi có kẻ bước chân vào hẻm núi này, lão thân sẽ dốc toàn lực giết hắn."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!