Điểm công đức ban thưởng đột ngột xuất hiện khiến Lục Châu giật mình.
Thành kính quỳ lạy?
Đám ác đồ này chẳng lẽ đều chạy đi làm việc thiện cả rồi?
Chính lúc hắn đang suy nghĩ, Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài chạy vào.
“Sư phụ, tứ sư huynh lại đi giết người!”
Lục Châu ngồi thẳng người dậy, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”
Tiểu Diên Nhi kể lại chuyện lúc nãy gặp Minh Thế Nhân.
Lục Châu vừa nghe vừa nhíu mày.
Nữ tu ở Diễn Nguyệt Cung đều là thủ hạ của Diệp Thiên Tâm. Hiện tại Diệp Thiên Tâm bị cầm tù, bọn họ lại bị người người xâu xé, thế mà còn dám tới Kim Đình Sơn? Lá gan này không phải chỉ là lớn thôi đâu.
Chẳng qua chỉ là một nhóm nữ tu, tu vi cao nhất là Thần Đình cảnh. Tuổi tác hắn đã cao, nếu chuyện gì cũng phải tự làm thì mệt mỏi biết bao.
“Mấy chuyện nhỏ nhặt này các con tự xử lý là được.” Lục Châu nói khẽ.
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi thì thầm nói, “Sư phụ nghỉ ngơi cho tốt, đồ nhi đi canh chừng sư huynh.”
Lục Châu tựa người vào ghế, tay che trán, tiếp tục nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay rút thưởng liên tục đến nỗi đầu óc hắn mụ mị, phải từ từ lại mới được. Có thời gian đi lo mấy chuyện bao đồng còn không bằng nghĩ xem quy luật rút thưởng cho trúng là như thế nào.
-------------
Dưới chân núi Kim Đình Sơn.
Minh Thế Nhân tà mị cười một tiếng: “Sao hả? Ngươi không vui?”
Hắc bào tu hành giả giật mình, vừa định nói gì đó thì trong long liễn màu đen phía sau lưng bỗng phát ra một tiếng chuông thanh thuý. Hắc bào tu hành giả nén giận, bay vào trong long liễn.
Những hắc bào tu hành giả còn lại đều giữ nguyên đội ngũ, yên lặng chờ mệnh lệnh.
Ngay sau đó, trong long liễn màu đen truyền ra một âm thanh:
“Tứ tiên sinh, có thể gặp tôn sư một lần không?”
Thanh âm này mang theo một cỗ sóng âm cực mạnh, tuy không có tính công kích nhưng nguyên khí ẩn hàm trong đó ngay cả cường giả Phạn Hải cảnh đã mở bát mạch cũng phải chào thua.
Minh Thế Nhân xem thường nói: “Gia sư há có phải là người mà đến con chó con mèo linh tinh cũng có thể tuỳ tiện gặp?”
“…”
Long liễn màu đen hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động.
Những hắc bào tu hành giả khác tuy không nhúc nhích, nhưng vẫn có thể cảm ứng được trên người bọn họ đang toả ra một cỗ tức giận.
“Nhân lúc tâm tình ta còn tốt, mau giải tán đi.”
Minh Thế Nhân hôm nay đúng là tâm tình đang tốt, hắn nói đều là sự thật.
Nhưng lời này rơi vào trong tai đối phương lại có cảm giác bị sỉ nhục.
Ngay lúc Minh Thế Nhân chuẩn bị xoay người đi vào trong bình chướng…
Vù ——
Âm thanh cộng hưởng năng lượng đột ngột xuất hiện.
Nhóm nữ tu Diễn Nguyệt Cung ngồi bệt dưới đất, hoảng sợ nhìn về phía pháp thân màu đen xuất hiện bên trên long liễn.
Hả?
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn lên.
Đó là pháp thân Bách Kiếp Động Minh màu đen đã mở tứ diệp, cao khoảng năm trượng.
Dưới sự mở màn của toà pháp thân này, các hắc bào tu hành giả xung quanh long liễn sinh ra một loại cộng hưởng vi diệu, khí tức từng người đều tăng lên mấy lần.
“Tứ tiên sinh, bây giờ ta có tư cách gặp mặt tôn sư chưa?”
Minh Thế Nhân nhíu mày.
Loại đối thủ mạnh mẽ như vậy, ngoại trừ sư phụ ra, cũng chỉ có đại sư huynh và nhị sư huynh có khả năng đối phó. Đáng tiếc là Kim Đình Sơn đã không còn huy hoàng như năm đó.
Minh Thế Nhân lạnh lùng cất tiếng: “Thì ra là cao thủ Nguyên Thần cảnh, nếu ngươi tới đây để khoe khoang vũ lực thì sợ là đã đến nhầm chỗ rồi.”
“Nào dám.”
Thanh âm kia càng trở nên hùng hậu. “Ma Sát Tông, Tả Tâm Thiền, chân thành mong muốn được gặp Cơ lão tiền bối một lần, mong tứ tiên sinh dẫn ta vào cầu kiến!”
Sau khi hắn nói ra câu đó.
Các hắc bào tu hành giả xung quanh đều hạ xuống đất.
Long liễn màu đen cũng đáp xuống.
Ken két, ken két…
Tả Tâm Thiền chậm rãi bước ra khỏi long liễn màu đen.
Mặt thì đen đúa, hai mắt tiều tuỵ thâm xì, trông hắn hệt như một lão đầu suy dinh dưỡng.
“Đây chính là thành ý của ta.” Tả Tâm Thiền phất phất tay.
Mấy chục tên hắc bào tu hành giả lui ra sau.
Chỉ còn lại khoảng bốn tên đứng yên.
Ánh mắt Tả Tâm Thiền nhìn thẳng Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân lắc đầu. Muốn uy hiếp, muốn hù doạ ta sao?
Hắn vừa định cự tuyệt thì thanh âm của Tiểu Diên Nhi lặng lẽ truyền tới.
“Tứ sư huynh…”
Thân ảnh của Tiểu Diên Nhi xuất hiện bên ngoài bình chướng. “Sư phụ cho mời.”
Tả Tâm Thiền chậm rãi ngẩng đầu, thấy Tiểu Diên Nhi đang ngự không phi hành, bèn gật đầu tán thán: “Thì ra là cửu tiên sinh, nghe đại danh đã lâu.”
“Ồ? Tên tuổi của ta nổi tiếng lắm à?” Tiểu Diên Nhi cười nói.
“Đâu chỉ có thế.”
Tả Tâm Thiền không nhanh không chậm nói: “Cửu tiên sinh mười tuổi gia nhập Kim Đình Sơn, sau mười ngày vào Thông Huyền cảnh, sau ba tháng vào Ngưng Thức cảnh, sau hai năm vào Phạn Hải cảnh bát mạch, sau ba năm vào Thần Đình cảnh. Trong cả thiên hạ này sợ là không tìm được một người nào có thể so sánh với cửu tiên sinh.”
Minh Thế Nhân cạn lời.
Đây mà là cao thủ tứ diệp kim liên?
Kỹ thuật vỗ mông ngựa cũng thật là tài tình.
(Chú thích cho bạn nào chưa biết: vỗ mông ngựa = nịnh bợ.)
Tiểu Diên Nhi nghe vậy vui vẻ cười nói: “Ngươi đúng là biết ăn nói. Sư phụ bảo ngươi vào tiền điện gặp mặt.”
Tả Tâm Thiền khẽ vuốt cằm, quay đầu nhìn lướt qua bọn thuộc hạ.
Mấy chục tên tu hành giả lui về sau một bước.
Tả Tâm Thiền mang theo bốn tên bộ hạ, theo sau Minh Thế Nhân bước vào trong bình chướng.
Lúc vào trong bình chướng, Tả Tâm Thiền hơi dừng lại một chút khiến đám nữ tu Diễn Nguyệt Cung sợ hãi đến toàn thân run rẩy.
Hắn hừ nhẹ một tiếng rồi lên núi.
------------
Ma Thiên Các.
Lục Châu ngồi ngay ngắn trong đại điện, từ trên cao nhìn xuống.
Đã rất lâu hắn không ngồi lên vị trí này, cảm thấy hơi lạnh lẽo, không quen thuộc cho lắm.
Đoan Mộc Sinh, Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đứng hai bên.
Không lâu sau, Minh Thế Nhân dẫn theo Tả Tâm Thiền xuất hiện ở đằng xa, chậm rãi đi vào trong điện.
“Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền, tham kiến Cơ lão tiền bối.”
Tả Tâm Thiền ôm quyền nói.
Ánh mắt Lục Châu đảo qua Tả Tâm Thiền.
Hắn không nói gì.
Trong đại điện Ma Thiên Các hoàn toàn lâm vào yên tĩnh.
Lục Châu không nói một lời, những người khác nào dám mở miệng.
Sau một lúc lâu, Lục Châu mới lạnh nhạt nói: “Ban thưởng ghế ngồi.”
“Đa tạ.”
Sau khi ngồi xuống, Tả Tâm Thiền mới có cơ hội ngẩng đầu dò xét vị ma đầu tổ sư gia danh chấn thiên hạ này.
Hắn không có dũng khí chủ động dò la cảnh giới tu vi của lão. Nếu chỉ dựa vào phán đoán thì khí tức của ma đầu tổ sư gia kia có vẻ rất bình thường. Nhưng trong tu hành giới, việc ẩn giấu tu vi là chuyện thường tình, không có gì kỳ quái.
Đồng thời hắn nhìn lướt qua hoàn cảnh chung quanh…
Đại điện không hề xa hoa, cũng không đủ uy nghiêm, trông như một môn phái tu hành rất bình thường, không nhìn thấy có chỗ nào đặc biệt.
Nơi đây… chính là Ma Thiên Các.
Là hang ổ của đại ma đầu khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật.
“Nói đi. Có chuyện gì?” Lục Châu vuốt râu nói.
Tả Tâm Thiền ôm quyền trình bày.
“Ma Sát Tông đã nghe qua đại danh của Kim Đình Sơn, hôm nay tới đây là muốn thương lượng ba việc. Một là, Diễn Nguyệt Cung năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Sát Tông chúng ta, nay Diệp cung chủ đã bị lão tiền bối bắt về, quả thật là chuyện chính đáng hiển nhiên, do nàng ta gieo gió gặt bão. Còn những nữ tu khác, mong lão tiền bối giao bọn chúng cho Ma Sát Tông chúng ta.”
Còn chưa mở miệng nói tới chuyện thứ hai.
Đoan Mộc Sinh đã vung xiềng xích trên tay, nói: “Diễn Nguyệt Cung là do phản đồ của Kim Đình Sơn bọn ta tạo ra, cho dù muốn trừng trị cũng không đến lượt các ngươi!”
“Tam tiên sinh nói có lý…”
Tả Tâm Thiền không phản bác mà nói tiếp: “Hai là, ta được Tịnh Minh Đạo nhờ vả, Phan Trọng là phản đồ của tông môn bọn họ, trước đây lại còn có ý định bái nhập Ma Sát Tông. Tên thuộc hạ bất trung như vậy không xứng đứng trong hàng ngũ Ma Thiên Các…”
Đoan Mộc Sinh vốn định phản bác lần nữa.
Lục Châu đã chậm rãi giơ tay lên, thản nhiên nói: “Tiếp tục.”
Tả Tâm Thiền khẽ khom người. “Nếu chuyện thứ ba này được thành toàn thì hai chuyện trước có thể không cần nói tới nữa.” Nói tới đây, hắn đứng lên cất cao giọng. “Suy cho cùng, Ma Sát Tông và Ma Thiên Các của Kim Đình Sơn cũng như nhau, đều bị những kẻ tự xưng là chính đạo căm thù. Thập đại cao thủ đã nhiều lần ra tay với lão tiền bối, tần suất tấn công càng lúc càng nhiều. Nếu Ma Thiên Các nguyện ý cùng Ma Sát Tông liên thủ… thì trong thiên hạ này, chúng ta là vô địch không có đối thủ.”
“Cút cmm đi!” Đoan Mộc Sinh đột nhiên mở miệng mắng to.