Diệp Thiên Tâm chống người ngồi dậy, vừa buồn bã vừa có chút không thể hiểu nổi.
Sáo lộ?
Nhưng những chuyện này cũng không còn quan trọng nữa.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Minh Thế Nhân, trên người hắn ngoại trừ vết máu còn có không ít bùn đất.
Nơi ngực có một vết thương dài trông cực kỳ đáng sợ, dưới ánh nắng gay gắt vết thương vẫn chưa kết vảy.
Lũ ruồi ngửi thấy mùi máu tanh yêu thích, lập tức vo ve bay lại.
Đây chính là tứ sư huynh mà nhân gian vừa nghe đến tên đã sợ mất mật sao?
Là Minh Thế Nhân, cường giả Thần Đình cảnh Hoá đạo thật sao?
Là cao thủ tu hành giả nhưng đến ruồi cũng có thể bắt nạt…
Ha ha.
“Huynh cũng có ngày hôm nay.” Diệp Thiên Tâm khẽ hé môi nói. Ánh nắng gay gắt và không khí khô nóng khiến nàng hơi khó chịu.
Minh Thế Nhân vung tay lên huơ vài cái.
Không rõ là đang đuổi ruồi hay đang phủ định lời của Diệp Thiên Tâm. “Ta chỉ là hơi mệt…”
“Lão già bỏ các huynh lại trên núi chờ chết, vậy mà huynh còn tình nguyện ở lại bán mạng cho lão… Huynh, huynh bị điên rồi sao?” Diệp Thiên Tâm cười nhạo nói.
Minh Thế Nhân cảm thấy quá sức buồn ngủ, đến mí mắt cũng không nhấc lên nổi, nhưng hắn vẫn cố gắng đáp lời nàng: “Muội không hiểu… ta và muội không giống nhau. Con người của ta… vẫn rất là… tôn sư trọng đạo…”
Vừa nói xong hắn đã nhắm tịt mắt lại, bắt đầu ngáy o o…
Một cảnh tượng kỳ diệu xuất hiện.
Ở mỗi ngóc ngách xung quanh Minh Thế Nhân mọc ra từng cành non nhỏ bé, nhanh chóng sinh trưởng bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Những cành non nhỏ có, lớn có phá đất chui ra, bao bọc toàn thân Minh Thế Nhân, ngăn cách hắn với ánh mặt trời bỏng cháy.
Toàn bộ lũ ruồi bị ngăn lại bên ngoài.
Diệp Thiên Tâm cau mày nhìn một màn này, trong lòng không dám tin tưởng.
“Đây là…”
Nàng rụt về sau theo bản năng.
Khoảng sân trước điện Ma Thiên Các rất lớn, đủ để chứa được cả ngàn người.
Nhưng nàng vẫn hơi lo sợ rụt người về phía sau.
Diệp Thiên Tâm cuối cùng hiểu ra, miệng lẩm bẩm: “Thanh Mộc Tâm Pháp… sư huynh đã nắm giữ toàn bộ rồi?”
Đây chính là điểm tinh tuý của Thanh Mộc Tâm Pháp.
Tu luyện đến cực hạn.
Có thể tìm đường sống trong chỗ chết, có thể như sâu bướm phá kén chui ra tạo thành một sinh mệnh mới.
Điều này cũng có nghĩa là, nếu Minh Thế Nhân vượt qua được kiếp nạn này, hắn sẽ trở thành cao thủ cùng một cảnh giới với Diệp Thiên Tâm nàng.
Bước vào Nguyên Thần cảnh!
Lão ma đầu từ bao giờ lại trở nên rộng rãi như vậy?
Không biết đã qua bao lâu…
Bên ngoài Ma Thiên Các không còn một âm thanh nào.
Diệp Thiên Tâm vẫn nhìn về phía khu vực bị cây cối bao trùm, suy nghĩ đến xuất thần.
“Sư phụ!”
Một thân ảnh mặc thanh y từ trên trời hạ xuống sân Ma Thiên Các, nàng nhìn trái nhìn phải, chỉ trông thấy mình Diệp Thiên Tâm.
“Hừ! Kẻ phản bội, sư phụ ta đâu rồi?” Tiểu Diên Nhi chống hông hỏi Diệp Thiên Tâm, trong giọng nói mang theo một chút địch ý.
Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu nhìn sư muội đáng yêu, khẽ lắc đầu: “Tiểu sư muội… muội lại đây…”
“Ta không thèm lại đó đâu.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Muội nói cho sư tỷ nghe một chút, mấy năm nay lão già làm chuyện gì, có được không?”
Tiểu Diên Nhi khoanh tay lại, không thèm để ý tới nàng.
Điều này khiến Diệp Thiên Tâm nhướng mày, bất đắc dĩ lắc đầu.
Muốn lấy được tin tức liên quan tới lão ma đầu từ tiểu sư muội, sợ là rất khó.
“Tiểu sư muội…” Giọng nói của Đoan Mộc Sinh từ phía sau truyền tới.
“Tam sư huynh!”
Đoan Mộc Sinh cũng không mấy dễ chịu.
Toàn thân hắn quấn đầy xiềng xích, vết thương chồng chất, mặt mũi bầm dập.
Nhưng hắn vẫn có thể đi lại, vẫn còn chịu đựng được.
Diệp Thiên Tâm lại cười nhạo bọn họ lần nữa.
Ánh mắt Đoan Mộc Sinh sáng như đuốc… hắn trừng mắt một cái, Diệp Thiên Tâm lập tức tắt ngay nụ cười.
“Diệp Thiên Tâm… ngươi khi sư diệt tổ, gan to bằng trời, tâm tư ác độc khiến người người căm hận, lại còn dám cười?” Đoan Mộc Sinh không giống với Minh Thế Nhân, cũng không ngây thơ như Tiểu Diên Nhi.
Tính tình Đoan Mộc Sinh trầm ổn và cương liệt hơn bọn họ nhiều.
Kim Đình Sơn gặp phải kiếp nạn này có liên quan rất lớn đến Diệp Thiên Tâm.
“Sư huynh… chuyện đã đến nước này, huynh đừng ra vẻ đạo mạo nữa. Lão già đối xử với chúng ta như thế nào, chẳng lẽ trong lòng huynh còn không rõ?”
Đoan Mộc Sinh khẽ giật mình.
Hắn nhập môn từ sớm, đương nhiên rất rõ ràng sư phụ đối xử với đồ đệ như thế nào.
Nếu không phải vậy… thì sao có thể xuất hiện nhiều phản đồ như thế?
Diệp Thiên Tâm tiếp tục nói: “Huynh nhìn lại bộ dạng của các huynh đi, chật vật biết bao nhiêu… Đại nạn của lão già sắp đến rồi, tới lúc đó hy vọng huynh còn có thể nói chuyện hiên ngang lẫm liệt như ngày hôm nay.”
“Câm miệng!”
Đoan Mộc Sinh trừng mắt. “Diên Nhi, sư phụ không có đây, muội thay sư huynh tát nàng một bạt tai đi.”
“A?”
“Nghe lời ta!”
“Nha.”
Tiểu Diên Nhi chạy tới, nhắm hai mắt lại, giơ tay lên tát mạnh một cái. Tiếng vang thanh thuý, cái tát khiến gương mặt Diệp Thiên Tâm đau nhức không thôi.
Đoan Mộc Sinh khiển trách nói:
“Cái tát này là để ngươi ghi nhớ một điều, nơi này là Ma Thiên Các, là nơi ngươi đã từng bái sư học nghệ! Còn dám nói năng lỗ mãng thì đừng trách sư huynh hạ thủ vô tình!”
Sóng âm chấn động đến mức khiến Diệp Thiên Tâm khí huyết cuồn cuộn.
Tuy Đoan Mộc Sinh đã bị thương nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn phát ra sóng âm ở trình độ này.
Diệp Thiên Tâm không có tu vi, sao có thể ngăn cản được một chiêu này, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này nàng đã hoàn toàn trở nên ngoan ngoãn.
“Sư huynh… để ta giúp huynh giải khai xiềng xích.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Không cần đâu, đây là dây xích làm từ hàn thiết ngàn năm, trong thiên hạ này sợ là chỉ có Bích Ngọc Đao của đại sư huynh và Trường Sinh Kiếm của nhị sư huynh mới có thể chặt đứt.” Đoan Mộc Sinh lắc đầu thở dài.
Nói tới đây.
Chu Kỷ Phong lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt hơi khẩn trương bước tới.
Đây là lần thứ hai hắn bước vào Ma Thiên Các.
Trong lòng hắn không khỏi thấp thỏm bất an, tuy ba tên ma đầu đều đã bị thương nhưng hắn vẫn khẩn trương và sợ hãi.
Huống hồ nơi đây còn có một tiểu ma đầu vui giận thất thường.
“Đứng lại!” Tiểu Diên Nhi gọi to.
“Các vị… các vị tiền, tiền bối?” Chu Kỷ Phong chắp tay chào.
“Ngươi là đệ tử Thiên Kiếm Môn… Thiên Kiếm Môn dù sao cũng là danh môn chính đạo trong thiên hạ, ngươi gia nhập Kim Đình Sơn như vậy không sợ thế nhân cười nhạo?” Đoan Mộc Sinh nói.
Chu Kỷ Phong nghĩa chính ngôn từ nói: “Cái gì là chính, cái gì là tà? Nếu ta sợ bị chế nhạo thì đã không đứng ở chỗ này! Một khi đến đây thì lòng ta đã nghĩ thông suốt. Lão tiền bối hiện tại đang ở đâu… xin cho vãn bối một cơ hội giải thích!”
Nói xong hắn lập tức quỳ xuống.
Diệp Thiên Tâm nhìn Chu Kỷ Phong bằng ánh mắt phức tạp, nàng cười ha ha, nói thầm: “Điên, đều điên cả rồi… bao nhiêu người đều mong ước cách thật xa Kim Đình Sơn, ngươi lại làm ngược lại… bây giờ mà đòi gia nhập Kim Đình Sơn là muốn tìm chết sao?”
Chu Kỷ Phong không nhìn đến Diệp Thiên Tâm nhưng miệng vẫn đáp: “Lão tiền bối có ơn với ta…”
“Hả? Quá buồn cười… thật sự là quá buồn cười!”
--------------
Sau khi Lục Châu thăm dò đại khái các đồ vật trong mật thất bèn thở dài một hơi. Đều là đồ vật đã có từ rất lâu rồi.
Có một số đồ vẫn còn dùng tốt, có thể sau này sẽ cần dùng đến.
Điểm công đức đã ngừng tăng được một khoảng thời gian. Lục Châu quay lại chỗ ngồi, bắt đầu suy tính xem nên sử dụng điểm công đức như thế nào.
“7.540 điểm.”
Lục Châu xem điểm công đức rồi mở ra Thương thành.
“Pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành, giá 2.000 điểm…” Lục Châu lắc đầu, mua món này cũng không đủ để bảo mệnh, Tứ Tượng Tung Hoành nhiều nhất cũng chỉ đề thăng tu vi hắn lên tới cảnh giới Ngưng Thức cảnh đỉnh phong. Còn pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên 3.000 điểm lại càng không thích hợp để mua.
“Vũ khí?”
Lục Châu nhìn vào giao diện vũ khí các loại: đao, thương, côn, kích,… món gì cũng có, chia thành tứ giai thiên, địa, huyền, hoàng.
Nhưng vấn đề là vũ khí cũng cần phải có tu vi cường đại mới có thể thi triển, nếu không thì cũng chỉ mang đến hoạ sát thân.
“Thẻ đạo cụ.”
Thẻ Nghịch Chuyển 500 điểm một tấm.
Đỡ Đòn Chí Mạng 100 điểm một tấm.
Quá đắt! Lại chưa đủ giá trị để trở thành át chủ bài!