Chu Kỷ Phong cũng bị nguồn năng lượng đáng sợ không có hạn chế này làm cho rung động.
Lúc trước hắn dẫn theo đám người đến đây để phá hỏng bình chướng này, dùng sức lực toàn thân cũng không cách nào làm bình chướng rung chuyển được nửa phân. Không ngờ chỉ một mình Cơ Thiên Đạo lại có thể chữa trị bình chướng!
Lục Châu không hề ngừng lại, liên tục rót năng lượng vào trận nhãn.
Chỉ khôi phục trong giây lát không phải là chân chính khôi phục bình chướng, mà phải tạo kết nối từ trận nhãn ra bốn phương tám hướng Kim Đình Sơn, liên tục rót vào năng lượng mới có thể khiến nó sinh sôi không ngừng.
Chính bản thân Lục Châu còn phải kinh ngạc trước lổ hổng có năng lượng xài mãi không hết của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong. Nếu không bị hạn chế bởi thời gian thì đạo cụ này đúng thật là vô địch, còn ai cần đề thăng tu vi làm gì nữa, chỉ cần Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong là đã đủ rồi.
Lục Châu cũng không biết mình đã sử dụng hết bao nhiêu lần nguyên khí viên mãn trong đan điền khí hải. Hắn cũng chẳng có cách nào tính toán ra được, vì mỗi khi bị tiêu hao thì lập tức sẽ có năng lượng mới lấp đầy. Nói theo cách chơi game thì đây chính là có nguồn mana vô hạn!
Hơn hai mươi phút sau.
Bình chướng rốt cuộc cũng ổn định trở lại.
Khi chạm vào bình chướng sẽ có thể nhìn thấy những gợn sóng tràn ra như sóng biển ở điểm tiếp xúc.
Lục Châu hít sâu một hơi rồi nhìn quanh bốn phía.
Đồng thời hắn cũng quan sát bảng thời gian. Hắn còn ba phút.
Lục Châu thong dong hạ lệnh. “Diên Nhi, những kẻ còn lại… một tên cũng không tha.”
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ thành công: xử lý kẻ xâm nhập, người thi hành: Tiểu Diên Nhi.]
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Phương Tẫn Sơn bị đánh tan không còn sót một chút cặn, những tu hành giả còn lại cao nhất cũng chỉ ở cảnh giới Ngự đạo.
Thần Đình cảnh phân thành tam đẳng: Tố đạo, Ngự đạo và Hoá đạo. Mỗi một đẳng cấp đều cách nhau rất xa, trong đó có và không có chí bảo lại càng khác biệt. Đem so sánh tu hành giả thông thường với cửu đại đồ đệ của Kim Đình Sơn thì cho dù tu vi ngang nhau, những tu hành giả này cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Tiểu Diên Nhi vốn đã bụng đầy lửa giận, cuối cùng giờ phút này cũng được phát tiết.
Thân pháp Thất Tinh Thải Vân Bộ được nàng phát huy đến cực hạn, tu hành giả Phạn Hải cảnh cơ hồ đều là bị nàng một cước đạp chết. Những cường giả Thần Đình cảnh mới là đối tượng bị nàng truy đuổi.
Ma đầu trên Kim Đình Sơn thông thạo nhất chính là chuyện giết người.
Đám tu hành giả đã sợ vỡ mật, cho dù có chống cự cũng chỉ là kéo dài một chút hơi tàn.
Bọn họ chẳng khác gì dê bị nhốt trong lồng chờ làm thịt, mà Tiểu Diên Nhi chính là tên đồ tể đang mài đao xoèn xoẹt.
Tuyệt vọng và sợ hãi tràn ngập không gian.
Lục Châu không tham gia chiến đấu.
Hắn tiện tay vung lên, toà pháp thân to lớn biến mất.
Lục Châu trở về Ma Thiên Các.
“Sư phụ!” Đoan Mộc Sinh không chống đỡ nổi nữa, khoé miệng chảy ra một vệt máu.
Lục Châu nhìn về phía hắn.
Độ trung thành đã đạt đến 80%.
Chẳng qua chỉ là truyền thụ Thiên Nhất Quyết thôi đã tạo thành kết quả như vậy, khiến Lục Châu cũng hơi cảm thấy bất ngờ.
Nói thế nào đi nữa thì thêm một cánh tay đắc lực có độ trung thành cao vẫn là chuyện rất tốt.
Thương thế trên người Đoan Mộc Sinh hẳn là đã có từ lúc giao thủ với Phương Đầu Đà của Chính Nhất Đạo.
Có thể kiên trì được đến bây giờ đã là rất khó.
Đương nhiên cũng phải kể đến một chút công của Cơ Thiên Đạo lúc trước thường xuyên tra tấn nên bây giờ bọn hắn mới dẻo dai được như thế. Đổi lại là những tu hành giả khác thì đã không thể cử động nổi từ lâu rồi.
“Lão tứ đang ở đâu?” Lục Châu nhàn nhạt hỏi.
“Lão tứ kịch chiến với đám người Phương Tẫn Sơn mấy hiệp, bọn họ người đông thế mạnh, lão tứ địch không lại nên đã bỏ chạy rồi.” Đoan Mộc Sinh nói đến đây, vội vàng bổ sung. “Bây giờ hắn đang ở đâu thì… đồ nhi cũng không biết.”
Lục Châu phất phất tay.
Bạch Trạch cõng Diệp Thiên Tâm đã hôn mê trên lưng đáp xuống khoảng sân của Ma Thiên Các, sau đó đằng không bay lên rồi biến mất tại chân trời.
“Lục… lục sư muội?” Trên mặt Đoan Mộc Sinh tràn đầy kinh ngạc.
Diệp Thiên Tâm nắm giữ vũ khí thiên giai Đa Tình Hoàn, xếp hạng thứ chín trên Hắc Bảng, thế mà lại bị thương đến nông nỗi này.
Lần này thì hay rồi.
Lão tam, lão tứ, lão lục toàn bộ đều bị thương.
Chỉ còn Tiểu Diên Nhi vẫn hung mãnh như một con sói hoang không kiêng kỵ gì mà đại khai sát giới bên trong bình chướng. Tiếng điểm ban thưởng công đức vẫn không ngừng vang lên.
Lục Châu từ từ xoay người lại.
Toàn thân Chu Kỷ Phong run lên, hắn từ xa bước tới đến khoảng cách cách Lục Châu năm mét thì dừng lại, quỳ một gối xuống nói: “Vãn bối nguyện đầu nhập làm môn hạ của Kim Đình Sơn, vì lão tiền bối mà ra sức!”
[Ting — thu hoạch được một tên bộ hạ: Chu Kỷ Phong, Thần Đình cảnh, ban thưởng 100 điểm công đức.]
Lục Châu chỉ tuỳ ý nhìn hắn một cái.
Không gật đầu cũng không lắc đầu, mà chỉ nhàn nhạt nói: “Đi xử lý một chút.”
Lúc này Lục Châu không rảnh rỗi nghe Chu Kỷ Phong giải thích, cũng không quan tâm sau khi hắn rời khỏi Thiên Kiếm Môn đã xảy ra chuyện gì.
Chu Kỷ Phong vui mừng quá đỗi.
“Tuân mệnh!”
Hắn vung tay lên, trường kiếm vút ra khỏi vỏ.
Chu Kỷ Phong tay cầm lợi kiếm, ánh mắt sắc bén lao về phía các tu hành giả Phạn Hải cảnh đang chạy tán loạn.
Kiếm khí tung hoành, máu tươi bắn lên tung toé…
Lục Châu xoay người bước vào Ma Thiên Các.
Bên trong Ma Thiên Các là nơi lúc trước Cơ Thiên Đạo chế tạo mật thất để bế quan tu luyện.
Do dù là Nguyên Thần cảnh muốn phá huỷ nơi này thì cũng phải mất một đoạn thời gian tương đối dài.
Lục Châu nhấn vào cơ quan, cánh cửa đá ầm ầm rung động rồi mở ra.
Sau khi đóng cửa lại.
Toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Thời hạn của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cũng vừa lúc kết thúc.
Nguồn năng lượng khổng lồ bên trong đan điền khí hải như thuỷ triều rút đi mất chỉ trong khoảnh khắc.
Lục Châu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
Ánh sáng trong căn phòng hầu như không có, chỉ có luồng hào quang yếu ớt trên đỉnh phòng rọi xuống.
Nơi này rất thích hợp để tu luyện.
Chuyện bên ngoài như thế nào Lục Châu không cần quan tâm nữa. Hiện tại hắn cần phải suy nghĩ cẩn thận, tìm cách tạo ra con át chủ bài mới.
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Ngưng Thức cảnh, Luyện Khí Hóa Thần
Điểm công đức: 6.674
Pháp thân: Tam Hoa Tụ Đỉnh
Tuổi thọ còn lại: 4.509 ngày
Đạo cụ: Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động)
Công pháp: Ba Quyển Thiên Thư
Vũ khí: Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần phải luyện hóa lại lần nữa mới có thể sử dụng)
——
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong đã không còn lấy một tấm, chỉ còn lại 7 lần Đỡ Đòn Chí Mạng. Nếu gặp phải cường địch, trong một hơi thở thôi hắn đã có thể bị tấn công cả mười lần trăm lần, bảy lần quả thật chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Không còn át chủ bài, làm sao bây giờ?
Đại ma đầu số một ở Kim Đình Sơn, có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm hắn.
Lục Châu ngồi xếp bằng dưới luồng ánh sáng mờ nhạt, chìm đắm trong suy nghĩ.
Bình chướng trên Kim Đình Sơn đã được chữa trị, cho dù có cường địch đến thì bình chướng vẫn có thể ngăn cản được mười ngày nửa tháng.
Huống hồ Lục Châu đã sử dụng liên tục hai lần Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong để chấn nhiếp toàn bộ đám tu hành giả chính đạo. Cho dù bọn họ có ngu đến mấy thì cũng không dám xâm phạm Kim Đình Sơn như thế này nữa.
Hiện tại hắn có hơn sáu ngàn điểm công đức.
Đây là thu hoạch từ chuyến đi đến An Dương.
Suốt đoạn đường đi Lục Châu đã nghe được không ít tiếng thông báo của Hệ thống, tích luỹ được nhiều công đức như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Từ việc Từ gia bị bắt cóc đến thu phục Phan Trọng, bắt sống Diệp Thiên Tâm… đều cung cấp cho hắn điểm công đức. Còn số lượng người đã đánh giết thì hắn cũng không rảnh mà đi tính toán. Giết thì giết thôi.
Ngược lại Lục Châu không ngờ tới vũ khí thiên giai sau khi thu hồi còn có thể sử dụng được lần nữa.
Nhưng muốn luyện hoá một kiện thiên giai chí bảo thì nói dễ hơn làm. Thay đổi chủ nhân của thiên giai chí bảo là chuyện vô cùng gian nan, còn khó hơn việc thay đổi lòng dạ con người.
[Ting — đánh giết một tên tu hành giả Thần Đình cảnh, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên tu hành giả Phạn Hải cảnh, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
Lục Châu lắc đầu, chênh lệch một cảnh giới mà ban thưởng ít đi mười lần.
Điểm công đức thu được rồi.
Chuyện sau đó là phải sử dụng như thế nào.
Rút thưởng?
Có vẻ bài bạc quá.
Tuy nói không ngừng rút thưởng có thể tích luỹ điểm may mắn, nhưng lỡ như cứ liên tục xui xẻo thì phải làm sao đây?
Đợi một chút vậy.
Sau khi Tiểu Diên Nhi và Chu Kỷ Phong dọn dẹp sạch sẽ đám tu hành giả còn sót lại thì sẽ tính tiếp.
Lục Châu đứng lên.
Nhìn quanh bốn phía…
Dường như đã rất lâu Cơ Thiên Đạo chưa đến mật thất trong Ma Thiên Các, còn rất nhiều thứ sót lại ở nơi này.
Ánh sáng tuy ảm đạm nhưng vẫn đủ để hắn nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.
Nơi đây cất giữ rất nhiều bí tịch tu hành của danh môn chính phái, như Thái Nhất Kiếm Pháp, Đạo Tâm Quyết, Thanh Tâm Chú… các loại. Theo trí nhớ của Lục Châu thì hình như không có đồ đệ nào tu luyện mấy thứ này.
Mà cũng đúng thôi, những bí tịch này sao có thể so sánh với công pháp do Hệ thống ban thưởng được.
Ngoại trừ đống bí tịch, trong mật thất còn có một ít vũ khí, đại đa số đều là vũ khí huyền giai và hoàng giai. Tu hành giả Nguyên Thần cảnh vốn chẳng thèm để ý đến loại đẳng cấp này, Lục Châu cũng thế, chỉ nhìn lướt qua hắn cũng không thấy hào hứng.
Trên mọi vật đều phủ một tầng bụi dày, hiển nhiên là đã lâu không có người động tới.
Niên đại của chúng đều đã rất lâu đời, đa số vật dụng trong này Lục Châu chẳng nhớ chúng đến từ đâu và làm thế nào để sử dụng.
Cùng lúc đó.
Trong sân Ma Thiên Các.
Diệp Thiên Tâm tỉnh lại từ cơn đau nhức kịch liệt dưới bụng, nàng khó khăn mở mắt nhìn xung quanh.
“Đây là… Ma Thiên Các?”
Nơi đây chính là Ma Thiên Các, là nơi lúc nàng bái nhập sơn môn đã dập đầu bái sư!
Chỉ một ánh nhìn nàng đã nhận ra.
Ký ức của nàng về nơi này vẫn còn rất mới mẻ, mỗi một gốc cây, mỗi một vách tường, mỗi một lối đi…
Cũng chính lúc này.
Một âm thanh có vẻ hư nhược truyền đến.
“Lục… lục sư muội?”
Diệp Thiên Tâm giật mình, vội vàng xoay người lại tìm kiếm nơi phát ra âm thanh…
Nàng nhìn thấy Minh Thế Nhân đầy người bụi đất, trên vùng ngực đều là máu đang lảo đảo bước tới.
“Tứ sư huynh?”
Minh Thế Nhân đặt mông ngồi xuống, lộ ra nụ cười mỏi mệt. “Sư muội, trở về… trở về là tốt rồi.”
“Hả?” Diệp Thiên Tâm nhíu mày không sao hiểu nổi.
“Tập quen là được, tập quen là được. Đều là sáo lộ cả… khụ khụ…” Minh Thế Nhân ho khan, đưa tay lau đi máu tươi trên khoé miệng.