Đến rồi.
Lục Châu nhìn cỗ phi liễn màu đỏ thắm kia.
Tiểu Diên Nhi vốn đang vô câu vô thúc chơi đùa, vừa nhìn thấy phi liễn màu đỏ đã giật mình thốt lên: “Là phi liễn của sư tỷ.”
Sau đó nàng có hơi sợ hãi đứng bên cạnh sư phụ, ôm chặt lấy cánh tay người.
“Đừng sợ hãi, bảo vệ phụ thân của con đi.” Lục Châu phất phất tay.
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi ngẫm lại cũng thấy đúng. Sư phụ còn đang ở đây.
Có gì mà phải sợ?
Nàng đỡ Từ lão gia dậy, nhưng tiếc là Từ lão gia vẫn luôn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, không cách nào nhìn thấy một màn hùng vĩ này.
Về phần Phan Trọng, hắn vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, không biết đang nghĩ gì.
Mộ Dung Hải cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Ảo giác, nhất định đều là ảo giác.
Hắn dùng sức nhéo mình một cái. Ui da, đau muốn chết!
Sao lại có nhiều tu hành giả như vậy.
Tu hành giả cấp độ Phạn Hải cảnh bát mạch được xem là cường giả, là bởi vì đạt tới Phạn Hải cảnh sẽ có thể lăng không mà đứng, mở ra bát mạch có thể ngự không phi hành.
Cao thủ như vậy mà lại ngự không phi hành đến đông như đàn châu chấu… sao hắn có thể không sợ hãi?
Phạn Hải cảnh không đáng tiền như vậy sao?
Ngoài ra, có thể khống chế phi kiếm… ít nhất cũng là tu hành giả đã mở thông bát mạch, trong đó có không ít cao thủ Thần Đình cảnh.
Đã vậy còn có một cỗ phi liễn.
Phi liễn là biểu tượng của địa vị. Thường phải là một phương thế lực mới có quyền ngồi trên phi liễn.
Ngày trước khi thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn, cũng chỉ có thập đại cao thủ mới được ngồi trong phi liễn thôi.
Vậy thì vị ngồi trong phi liễn màu đỏ thắm này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Chỉ trong chớp mắt, các vị cao thủ đã tụ tập đầy trên bầu trời, tạo thành thế vây công hình bán nguyệt.
Chiếc phi liễn màu đỏ kia đang lơ lửng ở chính giữa đội hình.
Lục Châu, Mộ Dung Hải, Tiểu Diên Nhi và Phan Trọng đều nhìn về phía phi liễn.
Một âm thanh kiều diễm vang lên.
Vẫn như trước không thấy người nói, chỉ nghe được giọng của nàng ——
“Tiểu sư muội đúng là càng ngày càng xinh đẹp nha.”
Âm điệu quen thuộc khiến Tiểu Diên Nhi làu bàu trong miệng, chạy về đứng sau lưng Lục Châu.
Tiểu sư muội?
Phan Trọng chau mày.
Người có thể khiến cho tiểu nha đầu tu vi mạnh mẽ và ngang ngược này phải sợ hãi là ai?
Hắn dường như đã nhận ra chủ nhân của phi liễn màu đỏ thắm này, nuốt xuống một ngụm nước bọt, ngón tay hắn khẽ run rẩy.
Tiểu Diên Nhi hầm hừ nói:
“Hừ! Kẻ phản bội, ta không thèm làm tiểu sư muội của ngươi đâu!”
Ha ha ha…
Trong phi liễn truyền đến tiếng cười.
“Tiểu sư muội… muội vẫn thiên chân khả ái y như lúc trước.”
Đúng lúc này.
Một tên tu hành giả Thần Đình cảnh ngự kiếm phi hành chắp tay nói với người trong phi liễn:
“Diệp cung chủ… Ngươi từng nói lão ma đầu dựa vào bí dược mới chống đỡ được kiếp nạn lần trước, nên đã gửi mật thư báo cho bọn ta biết ma đầu tổ sư gia sẽ xuất hiện ở chỗ này. Nhưng mà hiện tại chỉ có một tiểu ma đầu ở đây, ngươi có ý gì?”
Chỉ có một tiểu ma đầu?
Lục Châu không khỏi nghi hoặc.
Mình chỉ trẻ ra có mười năm thôi, tóc trở nên đen hơn, làn da cũng bớt nhăn nheo, nhưng tướng mạo ngũ quan vẫn không thay đổi là bao.
Bản toạ, rất khó nhận ra sao?
Vị tu hành giả ngồi trong phi liễn cười nói: “Mở to mắt các ngươi ra mà nhìn cho kỹ.”
“Hửm?”
Rầm rầm!
Phi liễn bay về phía trước một bước, tấm mành hất lên.
Toàn bộ tu hành giả đều quay sang nhìn.
Cả đám đều nín thở.
Một nữ tử mặc bạch y từ trên trời chậm rãi giáng xuống như tiên nữ hạ phàm.
Khí tức toàn thân nàng dịu dàng như nước, nhưng lại ẩn chứa sát khí.
Tuy nàng còn cách một khoảng xa.
Nhưng Lục Châu vẫn nhận ra.
[Diệp Thiên Tâm, Thần Đình cảnh, độ thù hận 45%, đang liên tục gia tăng…]
Lục đồ đệ Diệp Thiên Tâm, hiện tại là Cung chủ Diễn Nguyệt Cung, danh chấn một phương.
Nghe nói trong Diễn Nguyệt Cung chỉ có nữ tu, mỗi người đều tài năng xuất chúng, hận nhất là nam nhân bạc tình bạc nghĩa.
Không ai biết tại vì sao. Lục Châu tìm tòi trong trí nhớ của mình cũng không tìm ra đáp án.
Thế nhưng chung quanh nàng không có bao nhiêu nữ tu.
Có thể thấy rõ nàng không muốn dùng người của mình, toàn bộ đều là người nàng muốn lợi dụng.
Tính toán thật hay.
Những tu hành giả khác cũng hạ xuống.
Vẫn duy trì một khoảng cách với Diệp Thiên Tâm.
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.
Khí chất và ngoại hình của nàng khiến Lục Châu nhớ đến một câu thơ: Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Lục Châu không vội vàng động thủ.
Bởi vì hắn cảm thấy sự tình không hề đơn giản như vậy… Bọn hắn không chỉ thiết kế cạm bẫy để bắt mình. Đám ác đồ này không ngu xuẩn như thế.
Lão đại, lão nhị, lão ngũ, lão thất, lão bát… đều chưa hề lộ diện.
Một khi sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, hắn chỉ có nửa giờ.
Hắn nhất định phải tận lực sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cho tốt, bắt hết đám ác đồ kia!
Ánh mắt của mọi người đều tụ tập về phía Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm từ từ bước về phía trước.
Nhóm tu hành giả nhường ra một lối đi cho nàng.
Đi được mười bước thì nàng ngừng lại.
Nàng không tiếp tục đi tới mà chỉ mỉm cười nhìn về phía Lục Châu, nói khẽ:
“Sư phụ, người trúng kế rồi.”
“…”
“…”
“…”
Xung quanh trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
Mọi cặp mắt đều đổ dồn nhìn về phía Lục Châu trong bộ dạng ông lão sáu mươi, bảy mươi tuổi, có kinh ngạc, có rung động, có nghi hoặc, cũng có không thể tin nổi!
Đây chính là ma đầu tổ sư gia trong truyền thuyết, tội ác chồng chất, danh chấn thiên hạ?
Đây chính là lão ma đầu đã từng càn quét tám vạn tu hành giả dị tộc Nhung Bắc?
Có phải là nhầm rồi không?
Thật không thể tin được.
So với trong bức chân dung thì có hơi khác biệt.
Nhưng mà…
Đây là do Diệp Thiên Tâm tự mình xác nhận!
Diệp Thiên Tâm chính là lục đồ đệ của lão ma đầu!
Nàng nói phải… thì đó chính là hắn!
Xoẹt!
Vù vù!
Đám tu hành giả đồng loạt khống chế trường kiếm trong tay như gặp phải đại địch, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Châu.
Bầu không khí có chút quỷ dị.
Có mùi vị giương cung bạt kiếm.
Song phương đối chọi gay gắt, nhưng lại không có ai có can đảm động thủ trước.
Xung quanh yên ắng lạ thường, dường như có thể nghe rõ tiếng tim đập của nhau.
Mộ Dung Hải nhìn lão tiên sinh mặt mũi hiền lành bên cạnh, hắn vậy mà cười lên thành tiéng.
Đây mà là ma đầu tổ sư gia danh chấn thiên hạ?
Ha ha ha.
Hay là giết ta đi.
Đều là bọn lừa đảo! Lừa đảo!
Lục Châu chắp tay sau lưng nhìn Diệp Thiên Tâm, thản nhiên nói: “Ngươi đã gọi bản toạ một tiếng sư phụ, vậy bản toạ sẽ cho ngươi thêm một cơ hội. Quay về Kim Đình Sơn đi, bảo toạ của cửu đại đệ tử vẫn luôn còn một chỗ cho ngươi.”
Lục Châu hồi đáp khiến toàn bộ tu hành giả có mặt ở đó đều trở nên xôn xao.
Điều này đồng nghĩa với việc hắn thừa nhận mình chính là ma đầu tổ sư gia!
Diệp Thiên Tâm cười nói: “Sư phụ, ta gọi người là sư phụ là vì xuất phát từ lòng tôn trọng thôi… Còn việc có được trở lại Kim Đình Sơn hay không thì người phải hỏi ý bọn họ trước đã.”
Tu hành giả xung quanh đều trừng mắt nhìn Lục Châu.
“Hay cho lão ma đầu nhà ngươi! Lần trước trận chiến ở Kim Đình Sơn ngươi may mắn chiến thắng, lần này thì không dễ dàng như vậy đâu!”
“Bí dược chung quy cũng chỉ là bí dược… Thường những loại bí dược có khả năng đề thăng tu vi trong thời gian ngắn đều sẽ có tác dụng phụ. Mọi người không cần lo lắng!”
“Chẳng trách lần trước lão ma đầu này tiêu hao nguyên khí không chút kiêng nể!”
“Lão ma đầu, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Bó tay chịu trói đi!”
Đám tu hành giả lòng đầy căm phẫn, từng người đều lên tiếng chỉ trích Lục Châu.
Lục Châu đều xem như không nhìn thấy, không nghe thấy gì cả.
Hắn chỉ nhìn Diệp Thiên Tâm đang mỉm cười, mở miệng hỏi: “Sao ngươi có thể khẳng định bản toạ nhất định sẽ xuất hiện ở đây?”
Diệp Thiên Tâm vừa cười vừa vỗ tay, lập tức có người dâng lên bức chân dung.
“Thật khó mà tin được ma đầu tổ sư gia tung hoành vô địch ngày xưa, nay cũng biết cải trang che giấu tung tích.”
Lục Châu không đáp.
Diệp Thiên Tâm tiếp tục nói: “Sư phụ, ta nói là ta đoán, người có tin không?”